MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 295

TRẦN HÒA BÌNH

Cánh diều xanh của xứ đoài mây

trắng…

C

ánh cửa sơn xanh phai bạc khép hờ. Tôi gõ cửa. Không ai thưa, nhưng

có khói thuốc lá tuôn phào ra khe cửa giao nhau. Không lẽ ông bạn tôi hôm
nay có vấn đề. Cậy ở khu tập thể Tỉnh Ủy nên dám để chiếc xe máy cào cào
Babetta sứt sẹo dựng trên hè, không thèm khóa.

Một chút tự ái, khiến tôi mạnh dạn đẩy cánh cửa bước vào.

Tối om. Khói thuốc quánh đặc. Ánh sáng ùa tràn căn phòng. Nhưng phải

chớp mắt vô hồi, tôi mới nhận ra người đàn ông chừng hơn ba mươi ngồi
thu lu, lầm lì trong chiếc ghế xa lông gỗ xà cừ long vỡ vec-ni, sau chiếc bàn
có mặt kính cắt thủ công bừa phứa đầu mẩu, tàn thuốc, vỏ bao và đôi tất
xám thủng gót vắt lõng thõng bên mép…

Sự hiện diện của tôi loãng tan đi đâu mất, không chút tác động đến người

đàn ông. Mãi khi tôi cất tiếng chào thì anh ta mới làm ra vẻ giật mình
ngẩng lên.

Cặp kính cận lóe sáng, da ngăm, mặt lạnh trơ, quần áo bò nhàu nhĩ, mái

tóc dài bờm xờm vẻ lâu không chăm sóc. Mệt mỏi và thiếu ngủ in hằn.

- Dạ… anh Kh… đi ra ngoài chợ đón vợ. Anh ngồi chờ một chút. Kh

chắc về ngay thôi…

Nhỏ nhẹ, lịch lãm, rõ ràng, trong sáng nhưng không đầy đặn, giọng nói

khiến tôi có cảm tình bởi chiều sâu văn hóa hay là sự trải nghiệm cô độc
của chủ nhân. Tôi vốn hay cảm nhận người khác qua giọng nói. Chuỗi âm
sắc của câu nói cất lên, đã cuốn hút tôi tức thì. Tôi đứng yên chờ đợi, người
đàn ông không hề nhúc nhích làm động tác gì đó tiếp theo như là kiếm ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.