MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 298

Bà cụ lóc cóc chống cây gậy sắn bước đi theo lằn râm bóng nắng.

Vâng đó là cảnh huống tôi chạm nhà thơ Trần Hòa Bình ở Việt Trì.

Kể từ đận ấy, tôi biết Trần Hòa Bình hơn hai mươi năm, nhưng quý trọng

nhau thực mới vài ba năm trở lại. Một người Văn hơn tôi nửa thế hệ về tuổi
nhưng sống cùng thời. Thời của những bấn loạn miếng cơm đến niềm tin
để sống.

Thi thoảng mới đụng nhau lúc Việt Trì, khi Hà Nội hoặc cung đường nào

loanh quanh xứ Bắc, cách thủ đô vài trăm cây số. Tôi cũng như anh chỉ có
khả năng dịch chuyển vặt, vậy thôi.

Dù cả năm khuất mặt hay mới chia tay vài ba tiếng mà gặp lại, sắc vẻ

Trần Hòa Bình cũng lặng, lạnh, phớt nụ cười góc miệng tinh quái rồi hất
hàm về phía một quán bụi góc phố:

- Chặc, ông đấy à? Thì, kiếm chỗ nào ta ngồi tí nhỉ…

Một cái gật đầu đủ bặt thiệp, một bàn tay khô ấm đưa ra chờ hờ hững.

Hướng sang bên, Trần Hòa Bình hất hàm về chàng trai vẻ nhu thuận, khoác
ba lô cách xa một tầm tay. Giọng nghiêm:

- Đây… là học trò cũ của mình. Nghe đâu có tài làm thơ viết báo ghê

gớm…

Chàng trai được thầy giới thiệu long trọng, vẻ hơi căng lên một chút,

thực thi một động tác cúi đầu, rồi cất tiếng chào đáp lễ. Nhưng học trò hình
như cũng không hân hoan lắm khi được giới thiệu quá lên. Anh chàng hấm
hứ kín đáo, phụng phịu với thầy.

Thầy Trần Hòa Bình cười ruồi, phẩy tay ấn thêm chiếc ba lô lên vai trò:

- Cậu lên trước đi…

Thọc một tay vào túi quần. Một cái nhìn xuống mũi đôi giày thể thao.

Một cái nhìn ngang, thẳng thắn chìm chìm. Nhưng ánh mắt bao giờ cũng
hướng ra những khoảng rộng của con đường có người đẹp lướt xe máy vo
vo, miệng bập hơi thuốc dài, tay búng đi phần rác điếu thuốc hoặc chụm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.