MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 299

mồi tiếp điếu mới. Đẩy cao gọng kính cận, tiện vuốt thêm mái tóc dài đen
mướt buông ốp sát đầu, quan sát bộ quần áo bò thời thượng (mà bao giờ tôi
cũng nhận ra rằng từ ngày mua nó mới được qua dăm lần giặt).

Lựa góc nhìn có thể bao quát cả quán hàng lẫn con đường, Trần Hòa

Bình mới ngồi xuống. Rút bao thuốc 555, diêm hộp hoặc bật lửa ga lạ mắt,
đảo nhanh những thức bày bán trong tủ kính. Nhìn bà chủ quán ngồi ngáp,
Trần Hòa Bình ra lệnh cho kẻ học trò đã đi tiền trạm đang ngồi có vẻ dỗi
thầy:

- Bảo chủ quán pha cho ấm trà mới… khẩn trương…

Tôi ơ lên, thì Trần Hòa Bình chặc lưỡi:

- Nó sau này làm báo, phải học nhiều thứ… ngay cả cái sự bị sai phái

cũng phải học… Kệ.

Anh chàng hỉ đồng thời quá độ xây dựng chủ nghĩa xã hội ngoan ngoãn

lau ấm chén, lau mặt bàn, đợi chè ngấm, nghiêm cẩn rót mời thầy, mời bạn
thầy rồi mới lui về vị trí cũ. Bỗng nhìn thấy bức tranh giấy dó Đông Hồ
trên vách nứa, Trần Hòa Bình sững lại, hướng về phía học trò:

- Ngày xưa, mình rất có năng khiếu vẽ, nhưng lại bỏ bê đi tập chơi bóng

bàn. Ông thầy dạy vẽ thấy thế chỉ cười nhếch chua chát… Nên mình mới
thi trượt Mỹ thuật mà vào Sư phạm…

Trong các câu chuyện không mấy khi chúng tôi nói đến những thứ đã

viết của riêng nhau. Và cũng không nói đến đàn bà. Nhiều lần cả hai thử
động đến đề tài này, nhưng không hiểu sao tự nhiên cả hai đều im lặng. Nó
nhạt.

Chỉ những đối thoại ngắn, nhấm nhẳng, bâng quơ. Tưởng là rời rạc,

nhưng lại liên kết với nhau theo chủ đề nào đấy bất chợt. Nhưng đôi khi tôi
hứng cũng đọc trích một hai câu của anh trong các bài thơ mà sinh viên
những năm 80 thế kỷ trước hầu như ai cũng chép sổ hoặc nằm lòng.

Xoay chén chè, Trần Hòa Bình lắc đầu cười khinh khi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.