MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 306

TRẦN HOÀI DƯƠNG

Bông hoa nở giữa miền xanh thẳm

[19]

1

C

ó những lời hứa thốt ra trong ngặt nghèo. Vâng, tôi đã thầm hứa trước

linh hồn Trần Hòa Bình rằng không nỡ viết về người mình yêu quí khi họ
dừng bước trên con đường thế gian lầm bụi. Nếu có thể, hãy viết, hãy nói
hết lẽ tốt lành khi còn tươi nụ đối mặt nhau.

Vậy mà tôi không thể giữ lời. Anh - Trần Hoài Dương, người Văn cùng

họ với Trần thi nhân cũng đột ngột dang tay bay vào lửa mặt trời giữa bóng
đêm. Tôi đã ngỡ khăng khăng giữ lời mới là công bằng cho mọi sự ra đi
hay còn tạm với tất cả chúng ta.

2

Thu Sài Gòn trong veo thảng thốt rắc vài cơn mưa rớt chưa kịp láng mặt

lộ. Nơi từng là Hòn ngọc Viễn Đông, sau ba năm tôi trở lại, vẫn trật tự
trong ngầu ngã muôn thuở người người sà sã chen đua. Ngồi trên sảnh lầu
hai khách sạn Catina ngóng hè đường Đồng Khởi lát granit nâu sậm từ thế
kỷ trước từng phiến chữ nhật, tôi phấp phỏng chờ cuộc gặp nhà văn Trần
Hoài Dương, lắng nghe bề mặt thành phố đang rạn vỡ: vọt lên chiều cao và
trườn tứ tung bề rộng. Vẩn vơ tôi nghĩ: Trần Hoài Dương một nhà văn xứ
Bắc hơn mọi người xứ Bắc lại mở lòng mến yêu Sài Gòn, không đủ sức bứt
thoát lực hút của Sài Gòn để rồi mỗi mùa mưa nắng lại thảng thốt: Ai về
Bắc ta theo với!

[20]

Trong lá thư điện tử anh viết mùa thu tháng 9 năm 2010.

"Thiện Kế yêu quí!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.