MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 310

Mấy câu cuối anh bỗng hạ giọng nhỏ hẳn. Gắn kết, trưởng thành từ Hà

Nội, ở Sài Gòn ba mươi năm anh vẫn nguyên giọng Hà Nội. Nghe anh bối
rối thú nhận một nét chưa hoàn hảo của Hà Nội bỗng dưng chạnh lòng.

Vòng vèo qua mấy góc phố trong suốt tường kính, nhà hàng, khách sạn,

bảo vệ kính đen khoanh tay đứng trấn cửa trước những thương hiệu thời
trang quốc tế, anh níu tôi dừng trước con hẻm sâu hút:

- Chờ anh dăm phút, xe máy phải gửi đây mới có chỗ...

- Anh cho em đi đâu ạ?

- Em thích đi đâu ở Sài Gòn thì anh đưa đi đấy.

- Em muốn ngồi với anh. Đây chẳng phải là một tọa độ Sài Gòn sao?

3

Nhòm nhòm, quanh quanh rồi cũng kiếm được góc quán yên tĩnh. Bàn

gỗ, ghế gỗ, dưới vòm me đại lão lăn phăn ánh ướt, hàng trúc mây làm rào
ngăn bờ hè. Yên vị ngồi trên ghế, người đàn ông phong sương mới vươn
vai:

- Ngồi trên ghế gỗ cảm nhận được cả thiên nhiên đang ôm ấp cơ thể

mình. Thời nhiên liệu hóa thạch nhìn đâu đâu cũng là vẻ mặt chất dẻo trơ
bóng...

Ô, đó là lý do mấy quán ghế nhựa bị bỏ qua. Thả lỏng, anh ngước lên

quầng xanh tán lá, giơ tay đón những chấm vàng xoay xoáy như một đứa
trẻ háo hức:

- Em có biết đây là những cây me có từ thời Sài Gòn vừa bị đánh chiếm,

cai trị bởi các đô đốc (au temps des Amiraux)? Hải quân Pháp đã trồng vào
những năm 1863- 1865, hồi còn chưa có vỉa hè. Đã hơn trăm năm loài thân
mộc có trái chín chua ngọt in bóng tỏa mát nhiều đường phố, nên cũng có
người gọi chúng là những cây me của các đô đốc...

Xuất xứ những cây me, không hẳn người Sài Gòn nào cũng biết, tôi tin

thế. Ham đọc, ham tìm hiểu như anh hẳn sẽ có nhận xét về Sài Gòn chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.