MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 311

nhất, chẳng dại gì mà không khám phá Sài Gòn qua anh.

- Sài Gòn là thế nào ạ?

Theo thói quen, tôi gọi bia Hà Nội. Cô bé tiếp viên lễ độ.

- Dạ thưa chú, quán con không bán bia đó. Nếu có thể chú dùng giùm

con bia Sài Gòn chai lùn được không ạ?

Một cái gật đầu xác nhận từ phía anh.

- Con cho chú và anh đây lạc rang cả vỏ kiểu Bắc nhé.- đưa tay vuốt mái

tóc suông mềm màu hoa lau ra sau gáy, đẩy cao cặp kính lão lên sống mũi,
nụ cười anh mơ hồ, ánh nhìn sương khói.

Ngày xưa, hẳn người đàn ông này đẹp... và dễ thương! Nếu như muốn

nói một cách trung tính - mơ hồ theo kiểu Sài Gòn. Và tôi tự đặt vào vai
người đàn bà đơn thân tuổi xiêm xiêm mình cũng vui buồn trầy trợt, nếu
cần đàn ông để chia sớt nỗi sầu lạnh của cô đơn thì không ai cạnh tranh
được với Trần Hoài Dương. Anh sẽ là ứng viên số một cho không chỉ một
quý bà. Gần anh, người ta cảm được sự ấm áp, tin tưởng nhưng cũng e ngại
thế nào ấy, trong nồng nồng cực đoan yêu ghét...

Giá như anh biết tôi đang nghĩ gì.

- Chị dạo này thế nào ạ?

Tôi hỏi thế, cứ làm như đã biết tỏng về anh. Trần Hoài Dương, giật

mình...

- Ôi, em biết gì à?

Cố tạo nụ cười liêu trai, tôi nhìn đi hướng khác. Giới văn chương mộ

điệu tốn không ít bia lạc than tiếc mối tình mơ của anh với người đàn bà họ
Lê tài sắc vượng phu ích tử. Họ đã gìn giữ, nâng niu và yêu thương nhau
nhất mực. Dường như số phận bao giờ cũng khắc nghiệt với lứa đôi tương
xứng ở phàm trần, nếu như chân mệnh họ không đứng chữ công nương
khanh tướng.

Tuổi già cần bạn tâm giao hơn mọi lẽ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.