MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 312

Chai bia lấm tấm lạnh, lạc rang nguyên vỏ khô lắc cắc trong túi nilon

niêm kín, anh bày ngay ngắn rồi mời chìa tay mời điệu. Bây giờ anh mới
nhớ ra là còn một câu hỏi, chưa trả lời cho tôi.

- Sài Gòn là thế nào ư? Là người đàn ông ưa mạo hiểm, chịu trách nhiệm

với hành động của mình đến cùng. Là người đàn bà phồn thực, đa đoan,
mau nước mắt và chung tình, sẵn sàng mang cơm nuôi chồng ở tù. Là
người bạn nhậu cuối cùng ta còn thấy mặt khi trời rạng sáng. Là đứa trẻ lớn
xác nhưng vẫn tin vào câu chuyện cổ tích... Sài Gòn là một thứ ma túy
Afghanistan một khi ta đã biết tới thì...

Nhấp ngụm bia nhỏ, khẽ bóp ngang thân củ lạc, xếp hai mảnh vỏ gỗ gọn

một góc, anh mới vê vê lớp vỏ lụa, tách từng mảnh lá mầm trắng ngà nhấm
nhấm như vừa thăm dò độ bùi béo từ miếng ăn vừa như lắng nghe âm
hưởng của đất đai dung dưỡng sự sống.

- Giữ chức Trưởng ban Biên tập của Nhà xuất bản Măng Non sắp lên

Giám đốc, thế mà anh lại bỏ ngang về làm nhà văn tự do...

Tôi than tiếc cho anh.

Điện thoại bỗng rung lên giai điệu bài hát "Chân tình" của Trần Lê

Quỳnh, con trai anh. Phác cử chỉ lịch lãm dừng trò chuyện, anh lúng túng
vài giây, một tay thọc túi quần, một tay với túi thổ cẩm. Hai chiếc điện
thoại cùng được kiểm tra. Một cuộc gọi và một tin nhắn.

- Trong hoàn cảnh cụ thể, người ta muốn tự do về tâm hồn thì thể xác

cũng phải giải phóng khỏi sự phụ thuộc vào bát cơm manh áo ở một nơi
chốn cụ thể...

Chú nhóc tóc xém nắng, đũng đẵng hòm đánh giày trước bụng đang đi

ngoài vỉa hè, chợt nhìn thấy ánh mắt Trần Hoài Dương dõi theo, liền không
bỏ cơ hội tạt ngay vào. Phều phào:

- Tía ơi, tía giúp con, giúp con...

Anh trật ngay đôi dép da mới láng, hất đầu thúc tôi tụt giày, dù giày tôi

vừa mới đánh xi đôi giờ trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.