MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 332

cuội, giá bằng cả căn nhà cấp bốn, cùng với nhân tình thành phố của nó
mấy ngày. Có nhẫn vàng, có tình nhân mà lại rỗng túi. Chặc, chỉ vì mến tài
thơ của nó (TQQ)…"

Nghe đâu, sau này Trần Quang Quý góp chiếc nhẫn lóe mắt vui buồn bao

nhiêu văn nhân đồng hạng làm vốn đi buôn hàng nông thổ sản với Văn
Chinh để có tiền đi học Nguyễn Du. Hai văn nhân từ quê ra tỉnh ngu ngơ đã
bị thằng cha buôn "tàu hỏa" lừa trắng dã bốn con mắt nhiều trăm nghìn
đồng…

Nguyễn Đình Chiến kể, Trần Quang Quý hồi đang đi học, một lần đến

uống rượu, say ngủ, làm rơi ví ra giường. Nguyễn Đình Chiến cất hộ và đã
không thể không liếc nhìn miệng chiếc ví da rách tã hé ra những tờ năm
trăm một nghìn xếp cẩn thận theo chủng loại, tờ nào tờ nấy phẳng căng như
vừa mới là hơi…

…Vâng, tiếng là tôi có nhiều ông anh đồng hương hành nghề "làm chữ"

ở Thủ đô, nhưng nhiều khi "lai kinh" thì tôi lại nhao đi gặp người thiên hạ
bù khú, quên bẵng các "bậc trên". Chỉ khi nào cơ sự dồn bí mới đến dập
đầu trước các ông anh, hỏi chào.

Tôi từng đến nhà "gãi đầu" muốn được về làm báo Gia đình & Xã hội

với Trần Quang Quý.

- OK. Chú là đồng hương lại có vẻ cũng tài. Nhưng vẫn phải thử việc.

Viết bài nào ăn bài ấy. Kèm lương cơ bản. Quên luôn biên chế. Chịu được
thì tuần sau xuống Giảng Võ. Tự chú tạo dựng lấy tương lai báo chí, anh
chỉ cho chú cái sân thôi…

Thú thực khi nghe đàn anh dội xuống đầu điều ấy, tôi choáng vì giận. Ai

lại thế bao giờ, anh có tài giỏi thì em mới đến cậy nhờ. Đằng này trắng phớ
tình tình thì đồng hương đồng khói gì cho cay.

Rồi đến độ tôi cũng hiểu nhà báo Trần Quang Quý đã có lý. Nhận thức

được chút nghề báo, nhưng người ta có làm được báo hay không lại chuyện
khác. Khi khuyến cáo, hẳn Trần Quang Quý đã không thể thực lòng hơn
với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.