MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 34

tuyển vào đội múa…

Vừa lúc Bùi Đăng Sinh lễ mễ bê mâm cơm lên giục giã:

- Nào các vị, ta xoa chân ngồi thôi. Nghe Cầm Giang nói chuyện thì đến

sang năm…

Trong bữa Bùi Đăng Sinh đọc thơ. Cầm Giang bình. Ngỡ tưởng ông chỉ

hùi hụi ăn, nhưng khi nghe ông nhận xét thì tôi bỗng giật mình vì sự tinh tế,
nhạy cảm với chữ của ông. Thế là ôi thôi bỏ lửng câu chuyện về Cầm Bạch
Thiêm. Ngỡ duyên tôi với ông chừng vậy, nhưng may, một hôm ông biên
tập viên già Tất Ứng, người vẫn hay được Bùi Đăng Sinh dấm dúi thuốc lá
cho rủ tôi về thăm Cầm Giang ở thôn Khách Nhi.

Tất Ứng về chơi Khách Nhi để nhờ Cầm Giang mua hộ lợn con và gà

giống về bán kiếm lời. Cầm Giang đang đứng trên ghế đẩu quét mạng nhện
hiên trần nhà. Gặp lại tôi, Cầm Giang thân mật gật đầu chào:

- Lại là cậu đấy à? Dạo này được ăn tốt hay sao mà có vẻ lên cân?

Không ngờ cơ ngơi ông nhà thơ mà lại có dáng vẻ của một phú ông. Gần

bốn sào đất. Ba cái nhà xây khang trang, xếp hàng nhìn ra sông Hồng. Cây
cối ăn quả, tre bao quanh bờ rào um tùm. Lợn gà rủm rỉm. Cuốc thuổng,
xẻng cào, cày, bừa, dậm tép lủng lẳng treo ngang móc dọc tường bếp, hiên
sau.

Cầm Giang hô người nhà rang lạc, đích thân xách chai rượu đặt cộp lên

bàn. Mắt Tất Ứng rực lên khi thấy tăm rượu nếp lăn phăn trườn ngược.

- Người ta còn gọi anh lên huyện làm khó dễ nữa không?

Cầm Giang khoan khoái trườn người mở cánh tủ chìa ra cả mấy gang

hóa đơn, giấy báo lĩnh nhuận bút mấy chục năm trời rồi sổ ghi chép bán gà
bán lợn bày trên bàn. Những hóa đơn chỉ có đồng rưỡi hai đồng. Cao nhất
là mấy trăm…

- Nếu tôi chả giữ được những thứ này thì chắc khó nói. Nhà thơ từ trước

tới nay đã ai tự xây được nhà. Hơn nữa lại là nhà thơ gõ đầu trẻ. Tôi không
ngờ chỉ bằng sự tích cóp mà lại xây được nhà. Có lẽ tại áp lực tôi sợ các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.