MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 367

- Dạ, chắc anh vừa có nhuận bút "Nhìn xuống", rồi cũng phải có tạm ứng

Trại di cư Pa-gốt Hải Phòng chứ ạ. Chẳng lẽ...

Sao Mai tủm tỉm thú nhận:

- Nếu như sau này em theo được nghề viết, hẳn sẽ thấy không phải chỉ vì

nhuận bút mà viết. Tiền tạm ứng của nhà xuất bản đi viết Trại di cư Pa-gốt
Hải Phòng chỉ đủ suất vé tàu với ăn uống đi về, may còn đủ tiền vé ô tô cho
vợ con về quê bòn cân khoai, cân sắn...

Chàng Vân Long, gật gù, vẻ như: Hỏi cho biết thế thôi! Mình còn lạ gì

cảnh đời sống nhà văn tài cao phận thấp chí khí uất...

Tối đó Sao Mai chệch choạng kẹp nách chai rượu cột nhà vuông ra chợ

trời Gia Long bán thì lại gặp vợ chồng Băng Sơn đi mua chiếu.

Trở lại không gian Hội VHNT Phú Thọ.

Câu chuyện nửa chừng với tôi về chủ đề Vân Long khiến nhà văn Sao

Mai như bị vây giữa cơn trầm cảm bất chợt của người già. Phịch. Cánh tay
như rớt xuống mặt bàn, rượu sánh những ngón tay thô nhám, nhà văn già
nức lên:

- Cậu hãy cứ sống đi, buồn đi, vui đi, yêu đi, viết đi. Người sắp bước vào

huyệt mộ, một nhà văn già như tôi thấy rằng chẳng có hạnh phúc nào lớn
lao hơn khi tác phẩm của mình được thế hệ đi sau yêu quý và trọng thị. Ta
chết đi, vẫn thấy yên tâm bởi nỗi ấm áp lưu giữ trong lòng bè bạn. Vân
Long là người như thế: người không chỉ biết yêu quý một Sao Mai mà còn
có tấm lòng mở rộng trân trọng cả giới văn nghệ sĩ đi trước...

Tôi chú ý xuống chén của mình.

Cái tên Vân Long được Sao Mai cất lên với âm sắc đặc biệt đến nỗi mỗi

khi tôi nghe đến là một lần nể phục. Giờ thì tôi hiểu rằng giữa cặp đôi vong
niên ấy không chỉ chứng niềm vui nhỏ của trang viết mà còn chia sẻ cả kiếp
người cay đắng đã vụt qua, hay còn đương bươn chải…

- Thơ mướt mát thế chắc hẳn Vân Long phong lưu lắm anh nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.