MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 368

Cười ruồi, Sao Mai giơ một ngón tay lên trước mặt. Tôi tròn mắt.

- Năm-bờ-oăn kia ạ?

Lão nhà văn nổi tiếng phong lưu cười ngất.

- Không, chỉ vảy móng tay này thôi... Đọc thơ ngỡ chàng xiêu đình đổ

quán vì yêu. Nhưng thực ra chàng chỉ ngồi café, quán rượu ngắm nhan sắc
thiên hạ là đủ nổi thổn thức thi tứ. Vân Long là người chung tình nhất trong
các nhà thơ Việt Nam hiện đại đấy. Chỉn chu chăm sóc vợ con cửa nhà như
sư huyền tục y. Có khi phải đề nghị Hội Phụ nữ Việt Nam tặng huân
chương mới xứng...

Riêng tôi, với Vân Long có một bí mật - một ơn huệ tinh thần và vật chất

từ những ngày làm lính. Tôi đã mang thơ ông ra để… tán gái... và kiếm rau
cải!

Viết văn phong trào ở sư đoàn tuyến sau nên tôi thường phải đi thực tế ở

các đơn vị đồn trú suốt dải biên giới Tây Bắc nhiễu động. Toán trinh sát
pháo binh có bốn người trụ ở trên điểm cao, sau lưng là phân khu của một
trường Tiểu học có bốn cô giáo. Cô giáo phụ trách phân khu giỏi thơ văn,
hay đưa ra những điển phạm trong các cuộc trò chuyện, mấy anh lính trinh
sát dẻo miệng sin, cos, tang, cotang nhưng ngô ngọng "Chinh phụ ngâm",
"Truyện Kiều", Quang Dũng, Xuân Diệu, Huy Cận hoặc Onga Becgon nên
chỉ còn nước đứng ngoài bờ rào đá nhìn các cô giáo dạy bọn trẻ múa hát
hay nhẩn nhơ bắt sâu nhổ cỏ vườn rau cải xanh mởn...

Xuất hiện với cái vẻ bụi bặm của thằng lính tập tọe văn chương, tôi bị

mấy tay trinh sát vừa xúi vừa thách đố. Ngay buổi sáng hôm sau khi tới
chốt, nhìn xuống chân đồi rực rỡ bóng áo len đỏ mười giờ, đỏ rượu chát
lượn lờ trong sương mù... tôi liều tụt xuống. Trong đầu không chuẩn bị một
phương án nào, đi ngang qua bờ rào đá vây khu trường, bài thơ bốn câu của
Vân Long vụt hiện đến...

Tôi nhẩm chỉnh lại trong đầu cho hợp cảnh:

Đất nước đang súng bom.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.