MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 369

Lòng ngổn ngang trận mạc

Tươi tắn thế chả lẽ em là giặc.

Vào trận tiền chưa đánh đã mong thua.

Đây là bài thơ Vân Long làm sau năm 1975 khi vào Sài Gòn thăm bạn,

gặp gỡ rồi thân với một dáng kiều trên thành phố lạ, chàng đã tự sự với
mình.

Nguyên văn bài thơ là:

KHÔNG CHIẾN TRƯỜNG

Đất nước yên súng bom

Lòng lại bày trận mạc.

Tươi tắn thế chẳng lẽ em là giặc?

Bắt chợt mình chưa đánh đã mong thua!

Tâm trạng con người đã gia thất một bề mà đôi lúc vẫn bị lũ giặc giã

xinh đẹp ấy quấy phá (!). Còn thời điểm tôi mượn thơ Vân Long đã là
1980, trên sơn nguyên Hà Giang đang giằng co khốc liệt từng cọng cỏ gốc
cây biên giới, nên đã tự ý chỉnh sửa vài ba chữ ở hai câu thơ trên cho hợp
cảnh.

Tưởng chưa ăn, đang định đọc tiếp bài "Áo đỏ" của Vũ Quần Phương thì

tôi bỗng nghe như nghe một giọng như mía lùi bên tai:

- Ôi, anh bộ đội mời anh vào xơi nước. Thơ của anh đấy ạ?

Tôi khụt khịt. Nhận thơ mình làm thì ngượng, mà chối thì e rằng mất

thiêng. Tôi ậm ự bước qua cánh cửa ghép bằng những cành củi khô bước
vào vườn rau. Vâng, thế là bữa trưa hôm ấy trạm trinh sát đã có rau cải tươi
nấu canh thịt hộp. Mạo muội nhà thơ Vân Long, tôi đã chép bài thơ chế vào
lần lượt bốn cuốn sổ tay bằng nét chữ gà bới. Tôi ở đó hơn tuần với toán
trinh sát. Nhờ có bài thơ ấy của Vân Long toán trinh sát pháo binh đã kết
nghĩa với phân khu trường tiểu học. Sau này, tôi nghe nói anh trưởng toán
trinh sát đã cưới một cô giáo hát hay múa dẻo và chăm trồng cải...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.