MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 43

đây cùng cụ Mạnh. Tôi mong hơn một lần, giá như cụ Mạnh được tận
chứng người học trò tự thụ giáo nói về mình lúc này nhỉ?

Chưa xa, mươi năm trước, mỗi lần Thống lên Việt Trì thỉnh giảng nâng

cao cho các thầy cô dạy giỏi Văn của tỉnh hoặc dạy các cháu đội tuyển Văn
trường chuyên Hùng Vương thì cụ Mạnh được vời đi cùng đóng vai long
trọng. Lần đó tôi cùng ban giám hiệu trường Hùng Vương nghênh đón các
thầy trường Đại học Sư phạm...

Phòng khách nhà Hiệu bộ bảy giờ tối, đèn sáng choang, máy lạnh rì rì,

cỗ bày chờ, rượu cao tráng nồi của thầy Lê Văn Viết đã kịp san sang chai
trắng sữa vây quanh những cá lăng nướng, cá chiên hấp mà vẫn chưa thấy
bóng khách. Thầy Viết nhòm đồng hồ, hỏi thầy Lập:

- Có chắc là thầy Thống hẹn không?

- Vâng, Đỗ Ngọc Thống lên lịch...

- Thế thì tôi yên tâm, Thống chưa bao giờ sai hẹn...

Hơn tám giờ, động cơ ô tô xình xịch tới. Cánh cửa phụ bật mở, một

người tầm thước, chớm bệ vệ, tóc bồng. Người đó quành lại mở cánh cửa
sau, giữ im. Ánh néon sáng xanh lóa xuống mái tóc muối tiêu xùm xòa của
người đàn ông thanh mảnh từ từ nhô ra. Người giữ cánh cửa, vội đặt bàn
tay lên gờ cửa trên, tránh cho một sự va chạm tưởng tượng.

Người tóc muối tiêu bước xuống chẳng ai khác chính là Nguyễn Đăng

Mạnh, người mở cửa là Đỗ Ngọc Thống. Cụ Mạnh kéo tay Thống:

- Nào ta nhanh nhanh ông ạ, để mọi người chờ lâu quá...

Giữ cánh cửa xe Thống vẫn khiêm cung, ghìm tay lại, cười lóa:

- Dạ! Kính cụ...

Cửa xe đóng phập, Thống khoác ba lô, cầm ô đi lui sau ba bước. Dường

như cảm thấy trống trải, không biết bấu víu vào đâu, cụ Mạnh quay lại khều
vai học trò:

- Ơ, sao ông để tôi độc hành thế này...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.