MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 56

Hà Nội được nén chặt giao thoa, ánh xạ qua trực cảm văn hóa đương đại,
phảng phất nỗi buồn cổ xưa và toát ra bao dung của những chiêm nghiệm...

Cao hứng hỏi rằng Y có phải là người tài. Suýt nữa Y nấc lên cười khành

khạch. Bản mặt hài hước, nghiêm trọng sáng bừng, oặt ẹo những sợi râu
như rối thêm...

- Người tài? Ư hư... hư là người ngu nhất thế gian thì có lẽ hợp cách hơn

cả...

A, những bậc kiêu hãnh nào đủ ngạo nghễ tự nhận là mình ngu nhỉ?

Trong Y sẵn những con đường kí ức Hà Nội dẫn đến mấy địa chỉ ẩm

thực, văn hóa, lịch sử đã được thẩm định bằng thói quen lặn lội hoặc có thể
là sự trải nghiệm. Cũng tương tự như chàng trai Dao đỏ trong cánh rừng
nguyên sinh quen thuộc.

Ngang qua ngôi biệt thự cổ phố Quang Trung, Y thủ thỉ:

- Kia, bên phải là ngôi nhà cũ của nhà mình. Mình sinh ra và lớn lên ở

đó. Ông bà cụ mình đã bán nó với giá 400 cây vàng để dưỡng già và chia
cho các con. Vậy mà khi lấy vợ ra ở riêng, rời bố mẹ, tay trắng tự lập...
long đong ba bốn lần chuyển đổi...

Trầm trầm dọc con đường Nam bộ cũ, Y lắng tai:

- Hình như đâu đây có tiếng tàu điện leng keng. Trò nghịch dại bám đuôi

xe điện còn chưa hết sợ mỗi lần bám hụt.

Tôi bỗng nhớ bài tùy bút "Leng keng tàu điện" - của Y về nỗi ám ảnh

hẫng hụt của một Hà Nội mất đi một không gian văn hóa khái quát cả một
thời.

Buổi sáng mùa đông sương mù, cùng Y xì xụp trong quán phở gà rộng

chưa đầy 20 mét vuông, đầu dốc xuống làng Ngũ Xã, giờ đã là phố Ngũ
Xã, Y bỗng đẩy cao cặp kính mắt tròn gọng đồi mồi.

- Đố ông biết tại sao phở đây ngon, đông khách, giá hợp lý?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.