MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 57

Dĩ nhiên làm sao tôi biết. Y chăm chú hướng cái nhìn về người đàn ông

cao lớn, khăn mặt choàng qua vai, tất tả.

- Nhà văn Vũ Bằng là cậu ruột chủ quán này...

Tự dưng vị phở tôi đang lắng đắng bỗng dậy lên hương vị cổ xưa khác

thường. Nó đặc biệt đến nỗi, tôi nổi hứng gọi luôn một cú điện thoại viễn
liên khoe với bạn mình đang dùng món phở đặc biệt, dù biết nửa trên trái
đất người ta đang yên giấc miên du. Hẹn với người xa rằng, một ngày gần
cùng Đỗ Phấn, đến lại nơi này.

Bên góc phố quen ven hồ Tây... Y dừng xe nhìn mặt sóng.

- Tôi đã hôn cái hôn đầu đời ở gốc cây kia. Cây chưa già mà người đã

già.

Lang thang café phố cổ Y "tư vấn":

- Không thích ở nhà tôi thì kiếm khách sạn mini ở khu vực này. Rẻ. Sạch.

Tiện cho mọi cuộc gặp, ăn nhậu, giao thông...

Dọc phố Nguyễn Hữu Huân, một cái liếc mắt ngang.

- Kia ghế gỗ chân bệt, gần cửa sổ, quán café Lâm nơi Nguyễn Sáng

thường ngồi. Mình hay bám theo ông cụ đến đó hóng chuyện người lớn.
Tình cờ lọt tai câu chuyện Nguyễn Sáng than với học trò: Em ơi, anh bị
nhân tình hờn quá, hôm qua anh đi bên này đường, nhân tình anh đi bên kia
đường, mắt anh kém quên không đeo kính, nhìn không ra nhân tình. Thế là
hai bên cãi nhau tưng bừng. Khổ thân anh chưa...? Đấy cũng là nơi Lưu
Công Nhân hẹn tôi đến café, xem lại những bức tranh yêu thích mà ông
Lâm sở hữu...

Với Lưu Công Nhân, Y và người bạn Chu Hồng Sơn dành cho một góc

riêng kính trọng và mến yêu khó bì. Sinh thời Lưu Công Nhân về quê Lâu
Thượng dăm ngày đã nhấp nhổm nóng xuôi Hà Nội tụ bạ với Đỗ Phấn, Chu
Hồng Sơn ở 19 Hàng Bài. Tay chơi Lưu Công Nhân, tít đuôi mắt đa tình
nhìn xuôi con nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.