MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 60

biểu hiện ví dụ. Mi (tác giả - nhân vật) loay hoay, dằn vặt giữa những thứ
tưởng là tình yêu, tình bạn, người quen, đan chen vào đó, sex như một giải
thoát, như một phương pháp an trấn tinh thần hoang mang đi tìm ý nghĩa
cuộc sống hữu hạn, đang bị giằng xé bởi đa dục vọng. Rằng cuộc sống tù
đọng vô nghĩa như vậy, hà cớ gì con người còn cố tình làm cho đời sống
của mình thêm bi kịch vì những thứ còn vô nghĩa hơn.

Những nếu không có những giây phút ngộ nhận nhất thời thành thật đó

thì có lẽ bi kịch của Mi còn lớn hơn những gì ta thấy. Ngộ nhận này dẫn
đến ngộ nhận kia. Ngộ nhận đến mức hoàn hảo của ngộ nhận. Lạc quan,
niềm yêu sống không lấp ló xuất hiện ở tác phẩm này. Nó vắng mặt trên
bình diện thị giác. Nhưng lại "có mặt" khi chúng ta gấp sách lại. Cuộc sống
không hoàn hảo nên khao khát một cuộc sống hoàn hảo. Sự vắng mặt nhân
tính. Nên càng khao khát nhân tính.

- Với nghệ sĩ Đỗ Phấn điều gì là quan trọng nhất?

- Chơi. Đi chơi...

- ..................

- Không dễ gì biết chơi và đi chơi. Đó là thước đo sự thấu thị đời sống xã

hội của người nghệ sĩ. Và cả đẳng cấp của nghệ sĩ nữa...

- Anh ở đẳng cấp nào?

- Đẳng cấp của tôi - tiêu chí của tôi... Bệnh ham chơi là bệnh nghề

nghiệp.

- Sao lại phải sưu tập tẩu thuốc nhỉ?

- Có những điều không biết để làm gì. Nhưng có nó còn hơn không có gì.

Ví như núm vú của người đàn ông chẳng hạn, nó vô nghĩa về sinh học,
nhưng thử tưởng tượng xem, nếu một sáng mai ta tỉnh dậy không thấy núm
vú đâu...

- Đã có bao giờ Đỗ Phấn ngộ nhận...

Y cười buồn, nhấp ly rượu cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.