MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 82

Thái chủ động chìa tay cho tôi. Tôi giật mình. Bàn tay thợ bạc trong cánh

tay thư sinh. Mà bàn tay thợ bạc thì hiển nhiên còn phải đủ sức quai búa,
phải có sự tinh tế khi luyện cán các loại kim loại quý khi chế tác, hoàn
thiện từ cái lư trầm đến cái móc cài to hơn sợi tóc chập tư trên sợi dây
chuyền.

Đôi mắt nâu, thông minh nhìn thẳng, một cái gì đó như vừa hút lại vừa

đẩy nhưng chắc không bỏ sót bất kỳ động thái dù nhỏ nhất từ nơi tôi.

Có tiếng gọi ơi ới trên gác, nhòm ra cửa Ngô Ngọc Bội buông phịch

chiếc điếu cày vào chiếc bồ tre.

- Các tướng ngồi đây mà ngẫu chuyện nhé, tớ lên gác ông Tổng gọi họp

Biên Ủy…

Sau chén vại nước chè đỏ như tiết đỉa hôi mùi mốc tôi mới biết Hồ Anh

Thái tòng sự ở Vụ Lễ tân Bộ Ngoại giao vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự
và sắp sửa đi du học Ấn Độ. Mới ngoài hai mươi tuổi đã sẵn một tiểu
thuyết, một giải văn chương danh giá. Một con đường bất cứ ai cho dù ở
thời điểm ấy vẫn phải thầm ao ước.

Sau dăm đưa đẩy chúng tôi đã có móng nền đủ tin cậy để trao đổi với

nhau vấn đề mình quan tâm lúc đó và đến bây giờ vẫn quan tâm, đó là văn
chương và những thông tin có tính thời sự xung quanh nó.

Tác phẩm "Ba-ri-e" của Viếc-gi-nốp, nhà văn Bungari ngẫu nhiên được

nhắc đến. Tôi say sưa với sự dị thường của nhân vật chính mộng du bay.
Chờ tôi xả hết, Thái mới mở thẳng bàn tay chém khẽ xuống, ngắn nhưng
dứt khoát, nhưng giọng nói nhẹ.

- Yếu tố huyền ảo đó thì ta cũng có từ xửa xưa ở cổ tích, ở "Truyền kỳ

mạn lục" của Nguyễn Dữ. Nhưng điều đáng nói ở đây là ở câu chuyện
không dài, nhưng tác giả đặt ra một vấn đề muôn thuở của con người. Lòng
tin của con người với con người. Lòng tin vào bản thân. Khát vọng dám
bay, dám vươn lên khỏi cái tầm thường của bản thân và thói tục xung
quanh anh ta…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.