MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 85

thảo lem nhem trong đĩa mềm, Hồ Anh Thái đã cụ thể ra trên giấy hình hài
tập sách đẹp đẽ chỉ còn công đoạn chế bản và in là xong.

Nhưng tiếc thay, do có sự sơ suất trong việc sửa chữa, thêm bớt đôi ba

dòng, gửi bản thảo qua lại Internet, tôi và Nguyễn Thị Anh Thư đã nhầm
văn bản mà Hồ Anh Thái đã dụng công biên tập. Nhà in đã chế bản theo
file còn nhiều sơ sót.

Khi sách ra, Hồ Anh Thái gặp tôi mặt ứ giận.

- Ta không thể tưởng tượng được cho sự nghiệp dư của lão. Thật không

thể hiểu nổi sao nó lại nhiều sơ suất đến vậy. Coi như là nước lã ra sông. Ta
xấu hổ tới mức không dám giới thiệu nó với đồng nghiệp thân. Vì nó còn
vướng cả những lỗi chính tả thông thường…

Ngồi im sau chiếc bàn bên cạnh nhà văn Lê Minh Khuê, mồ hôi tóa đẫm

trên gương mặt Hồ Anh Thái.

Tôi cứ ngỡ rằng cuốn sách của mình có lẽ hấp dẫn với Hồ Anh Thái lắm

lắm. Bởi hôm đầu tiên sau bảy năm gặp lại, cầm tập bản thảo đọc lướt, Hồ
Anh Thái đã buông tuột một câu.

- Được đấy, sau từng ấy năm ở đó mà vẫn còn làm được như thế này…

Mà bây giờ sách ra xong, chỉ vì mấy lỗi biên tập (đấy là lúc đó tôi nghĩ

vậy) hắn liền coi mình viết tầm tầm như mấy mụ đàn bà tầm tầm, thử hỏi
có thằng đàn ông viết văn nào mà không lộn ruột. Thì ra một phần cái tài
chế giễu, cay chua trong văn Hồ Anh Thái đã kịp chạm cái nọc độc vào da
thịt vốn đầy tự ái của tôi. Mà về tính châm biếm, đôi khi hài hước này,
không mấy ai thâm trầm, pha chút nanh nọc hơn Hồ Anh Thái trong văn
học Việt đương đại.

Nhưng cũng may, trong văn Hồ Anh Thái hay trong ứng xử, thì Hồ Anh

Thái cũng thừa nhân hậu để không đẩy nhân vật đến chỗ quá ư bi kịch, quá
ư ê chề. Nó thông minh, kịp dừng lại ở mức thức tỉnh, cảnh báo.

Nhưng, lại phải nhưng nữa về Hồ Anh Thái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.