MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 95

Chậu men lưng nước máy. Khăn mặt trắng. Xà phòng Ngọc Lan đã được

bày lên bệ cửa sổ. Sức vóc bệnh như anh mà chu đáo được với tôi như thế!
Trước khi tôi rửa mặt, Hoàng Hữu san nước bớt ra chiếc bi đông nhỏ.
Trong lúc tôi chỉnh trang hình ảnh, thì anh rót nước từ bi đông ra chiếc cốc
nhựa dùng để đánh răng. Anh nghiêng cốc nước qua những ngón tay mang
mướt trắng xanh của mình xuống khóm hoa hồng trồng trong chiếc xô nhựa
đang vươn lên cao sắp tới gờ bệ của sổ, đã đôi nụ. Khóm hoa hẳn đã được
anh giâm cành. Tôi đã ngắm các thầy tu mỗi buổi sáng, buổi chiều cũng
tưới hoa bằng thứ nước mà họ sẽ dùng rửa mặt. Và, gương mặt họ cũng
thanh thản, tự tin như gương mặt Hoàng Hữu lúc này...

Trở vào phòng loay hoay một lúc chẳng hiểu Hoàng Hữu đã lôi được ở

đâu ra mấy chuối tiêu trứng cuốc, nhúm lạc rang vẫn đủ độ giòn bày lên
khay sơn mài hình trứng sậm màu rượu vang. Giờ anh mới mở lá thư tay ra
đọc. Đọc xong anh bặm môi hỏi, như để củng cố thêm một quyết tâm nào
đó:

- Em có mang theo bản thảo ở đây không?

Tôi dạ vội gật vội rồi gần như là dâng lên cho Hoàng Hữu tập bản thảo

nặng trĩu đánh máy trên giấy mặt nhám mặt nhẵn. Anh nắm hai cánh tay tôi
lắc lắc mà rưng rưng. Nhưng hai cánh tay tôi không nhúc nhích mà chỉ có
tay anh chuyển động:

- Em trẻ thật đấy. Trẻ thật là trẻ... thích thật...

Chợt nhớ năm ấy, nhà văn Nguyễn Tuân lên thăm Phú Thọ, trong bữa

tiệc UBND tỉnh tiếp danh sĩ, tôi và nhà văn Văn Chinh lúc bấy giờ cũng là
trẻ nên được ông cho ngồi cạnh. Nguyễn Tuân cũng đã cầm cái ba-tong hèo
nổi tiếng mà gõ âu yếm vào đầu hai chúng tôi mà rằng:

- Ôi là là cái... bọn trẻ này. Ta thấy ghét tuổi trẻ làm sao... Ta ghét thật

đấy!

Giờ không còn trẻ nên tôi mới thấm cái cách thèm trở lại và chiêm

ngưỡng tuổi trẻ của một người ốm như Hoàng Hữu và một người già như
Nguyễn Tuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.