MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 96

Người họa sĩ nắm tay che miệng ghìm cơn ho húng hắng.

- Để kịp có bìa sách em mang về đơn vị sáng mai thì anh phải vẽ đêm

nay mới kịp được. Đúng ra là anh phải đọc xong bản thảo mới vẽ hay được.
Thôi để về nhà anh vậy. Đã lâu anh không có lý do để về nhà... Em biết nấu
cơm chứ, về nhà... về nhà đi... - Hoàng Hữu ngập ngừng - Anh em mình
cùng nấu cơm...

Anh buông thõng vai, mắt ướt. Tôi bỗng lo lắng cho anh mà không dám

hỏi. Nhưng sau thì biết, chị Minh, vợ anh là giáo viên Trung văn khi đó
không có việc phải chuyển đổi học tiếng Nga ở tận Trâu Quỳ. Chị đi học
với một suất lương giáo viên mà còn phải mang theo hai con nhỏ. Hoàng
Hữu bệnh tim ở nhà, tất cả trông cậy vào vòng tay bè bạn từng đận, từng
khúc. Lúc thì vợ chồng bác sĩ Thắng Phượng, bác sĩ Huy Mai, lúc nhạc sĩ
Cao Khắc Thùy, nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn, đặc biệt là họa sĩ Nguyễn Đài,
người ngày ngày tháng tháng cùng mâm, cùng giường với Hoàng Hữu.

Tôi ngoắc lại chiếc ba lô lộn đựng bản thảo lên vai, cầm hai miếng đậu

phụ và bó rau muống cằn nơi ngoài buồng bệnh. Hoàng Hữu lạch xạch
khóa cửa. Bỗng có tiếng đàn ông chì chiết, giọng đầy thương yêu chứ
không cay nghiệt:

- Giỏi nhỉ, lại trốn về nhà... Lại bỏ cơm...

Tôi nhìn ra nơi chân cầu thang lên gác hai thấy ông già nhỏ thó, kính

thẫm trễ sống mũi, đang gằm mặt nhìn. Hoàng Hữu mặt đỏ bừng bừng, liền
thì thào như trẻ con bị bắt quả tang ăn trộm hoa trái:

- Bác sĩ Huy Mai, viện trưởng kiêm thi sĩ đấy. Em lễ phép vào nhá, ông

này hợm tài, mà tài thật chứ không tài giả, quan to hay quan bé người nhà
hay người dưng tất cả đều là con bệnh trước mắt Huy Mai, để anh lựa khéo
may ra mới thoát.

Hoàng Hữu liền lấy lá thư của trung tá Phạm Quế Dương ra trình. Đọc

chưa xong, ông bác sĩ đã chém vèo tay vào khoảng không trước mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.