MIẾNG DA LỪA - Trang 148

mặt đó. Những lời lẽ câm lặng kia thâm nhập từ tâm hồn đến tâm hồn như
một thanh âm vang dội và đem lại cho tôi những niềm vui thoáng qua để lại
trong lòng những ấn tượng sâu xa. Tiếng nói của nàng làm tôi say mê khó
cưỡng lại. Giống như hoàng tử xứ Lorraine nào đó, tôi có thể để trong lòng
bàn tay một hòn than đỏ mà chẳng cảm thấy gì khi những ngón tay mơn
trớn của nàng lùa vào tóc tôi. Đó chẳng còn là một ngưỡng vọng, một khao
khát nữa mà là một say mê, một duyên phận. Thường khi về đến nhà tôi còn
mường tượng thấy Foedora ở nhà nàng và mơ hồ tham dự vào cuộc sống
của nàng. Tôi đau khổ khi nàng đau khổ, và bữa sau tôi nói với nàng? -
Nàng đã đau khổ. Biết bao lần nàng đã chẳng tới trong giữa đêm khuya yên
lặng, do cơn hôn mê mãnh liệt của tôi kêu gọi nàng đó sao? Có lúc, đột ngột
như một tia sáng lóe ra, nàng hạ bút tôi xuống, nàng làm cho khoa học và
nghiên cứu cũng hoảng hồn và bi đát trốn chạy; nàng lại lấy cái tư thế
quyến rũ mà tôi đã từng thấy để bắt tôi ngưỡng vọng. Có khi tự tôi đi tới
trước nàng trong thế giới ảo hiện, tôi đón chào nàng như một niềm hy vọng
và xin nàng cho nghe giọng trong như bạc của nàng. Và rồi tôi tỉnh dậy mắt
đẫm lệ. Một bữa, sau khi đã hứa đi xem hát với tôi, bỗng nhiên nàng oái
oăm từ chối không đi nữa, và yêu cầu tôi để cho nàng được ngồi một mình.
Thất vọng về một điều trái ý nó đã làm tôi mất một ngày làm việc, và có
nên nói không? - Đồng écu cuối cùng của tôi, tôi đi tới nơi đáng lẽ nàng đến
để xem vở kịch mà nàng đã muốn xem. Tôi vừa ngồi xuống thì tim bỗng
như bị điện giật. Một tiếng nói bảo tôi: - Nàng ngồi kia? Tôi ngoảnh lại tôi
nhận ra nữ bá tước ngồi tận trong cùng lô của mình, nấp trong bóng tối ở
tầng dưới. Mắt tôi không ngập ngừng mà thoạt cái đã tìm thấy ngay nàng
một cách rõ ràng kỳ lạ, tâm hồn tôi bay tới cuộc sống của nàng như một con
bướm bay tới hoa của nó. Cái gì đã loan báo giác quan tôi? Có những cái
rùng mình thầm kín đó có thể làm cho kẻ nông nổi ngạc nhiên, nhưng
những tác động của bản chất bên trong chúng ta cũng giản dị như những
hiện tượng quen thuộc đối với nhãn quan bên ngoài; vì vậy tôi không ngạc
nhiên, mà lại bực mình. Công trình nghiên cứu của tôi về năng lực tinh thần
chúng ta, mà ít người biết đến, ít ra đã giúp tôi bắt gặp trong một dục vọng
của tôi một số chứng cớ sinh động về luận thuyết của tôi. Sự kết hợp giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.