MIẾNG DA LỪA - Trang 153

nụ cười đáng ghét của một pho tượng đá hoa, khô khan và lễ phép, tưởng
như biểu thị tình yêu, nhưng lạnh lùng. Cậu có hiểu thấu hết không, bạn
thân mến. bao nỗi đau lòng xâu xé tôi khi trở về nhà trong mưa và tuyết,
chân xéo lên lớp giá đóng trên đường bờ sông, gài một dặm đường, lòng tan
vỡ? Chao ôi! Biết rằng nàng cũng chẳng nghĩ đến cảnh nghèo của tôi và
tưởng tôi, cũng như nàng, giàu có và ngồi xe êm ấm! Tan nát và tuyệt vọng!
Vấn đề chẳng còn là tiền bạc, mà là mọi của cải về tâm hồn của tôi. Tôi đi
vơ vẩn, tự tranh cãi với mình những lời lẽ trong cuộc chuyện trò lạ lùng kia,
tôi lạc lối trong những luật giải của mình đến mức tôi đâm nghi ngờ cái giá
trị về danh từ của những lời nói và ý kiến! Và tôi vẫn yêu, tôi yêu người
đàn bà lạnh lùng đó mà trái tim lúc nào cũng muốn được chinh phục, và
nàng luôn luôn xóa bỏ những hứa hẹn hôm trước để xuất hiện hôm sau như
một người tình nương mới. Khi đi vòng qua chỗ cửa xép của Học viện, tôi
bỗng phát sốt. Bấy giờ tôi mới nhớ ra là tôi đã nhịn đói. Tôi không còn lấy
một xu. Khổ đến cùng cực là chiếc mũ tôi bị mưa làm méo mó. Từ nay làm
thế nào mà tiếp xúc với một người đàn bà lịch sự, mà bước vào một phòng
khách nếu không có một chiếc mũ tươm tất. Nhờ bao nhiêu sự chăm nom
hết sức, trong lòng luôn luôn chửi rủa cái thời thượng xuẩn ngốc nó bắt
chúng ta luôn luôn cầm mũ ở tay để phô trương lần vải lót mũ, cho tới hôm
đó tôi đã cố giữ chiếc mũ của tới ở một trạng thái lập lờ. Không hẳn là mới
toanh hay cũ rích, trụi nhẵn lông hay thật là mượt, nó có thể được coi như
chiếc mũ đại khái của một người cẩn thận, nhưng cái số kiếp giả tạo của nó
đã tới lúc hết thời: nó bị tổn thương, oằn oèo, cùng mạt thật sự như mảnh tã
đại diện xứng đáng cho chủ nó. Thiếu ba mươi xu, tôi lỗ vốn cái lịch sự kỹ
xảo của tôi. Chà! Từ ba tháng nay tới đã chịu bao nhiêu hy sinh âm thầm vì
Foedora. Thường khi tôi dùng số tiền mua bánh ăn cả tuần để tới thăm nàng
một lúc. Bỏ bê công việc và nhịn đói là chuyện thường. Nhưng đi qua các
phố Paris mà không để vấy bùn, chạy để tránh mưa, tới nhà nàng quần áo
cũng tươm tất như những chàng hợm vây quanh nàng, chà! Đối với một thi
sĩ mê gái lơ đãng, công việc đó khó khăn vô cùng. Hạnh phúc của tôi tình
yêu của tôi lệ thuộc vào một vết bùn trên chiếc gilet trắng duy nhất của tôi!
Đành phải từ bỏ việc đi thăm nàng nếu tôi bị lấm bùn, nếu tôi bị mưa ướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.