MIẾNG DA LỪA - Trang 154

Không có lấy năm xu để thuê một người đánh giày lau vết bùn nhỏ nhất
trên ủng của tôi. Mối tình của tôi tăng thêm vì bao nhiêu những bực bội nhỏ
nhặt âm thầm đó, mà là to lớn đối với một người nóng tính. Kẻ nghèo khổ
có những việc hy sinh mà họ không được phép nói với những người đàn bà
sống trong cảnh sang trọng và lịch sự; các bà này nhìn thiên hạ qua một
chiếc lăng kính nhuộm người và vật một màu vàng. Lạc quan vì ích kỷ, độc
ác vì đài các, những người đàn bà đó nhân danh những hưởng thụ của mình
mà tự miễn cho mình việc suy nghĩ, và họ tự xá cho mình tội lãnh đạm
trước cảnh đau khổ bằng sự cám dỗ của lạc thú. Đối với họ một đồng xu
không bao giờ là một triệu, mà chính là triệu bạc đối với họ chỉ như một xu.
Nếu tình yêu phải biện hộ cho mình bằng những hy sinh to lớn, thì nó cũng
phải che phủ những cái đó một cách khéo léo dưới một tấm màn chôn vùi
chúng trong sự im lặng; nhưng những kẻ giàu có khi họ vung phí tiền của
và đời sống của họ, khi họ hy sinh, thì họ lợi dụng những định kiến của xã
hội thượng lưu vẫn thường làm cho phần nào rực rỡ những chuyện điên rồ
vì tình của họ. Đối với họ sự im lặng nói lên và tấm màn kia là một vẻ
duyên dáng, còn như cảnh nghèo khổ bi đát của tới bắt tôi chịu những nỗi
đau đớn kinh khủng mà không cho phép tôi được nói lên: Tôi yêu! Hay: Tôi
chết mất! Rút cục phải chăng đó là hy sinh? Phải chăng tôi đã được đền bù
đầy đủ bằng niềm vui sướng của tôi được cống hiến tất cả vì nàng? Nữ bá
tước đã mang lại những giá trị tột bực, những lạc thú tràn trề cho những
biến cố tầm thường nhất của cuộc đời tôi. Xưa kia dửng dưng vì chuyện ăn
mặc, bây giờ tôi tôn trọng chiếc áo lễ của tôi như bản thân thứ hai của tôi.
Tôi sẽ không lưỡng lự giữa một vết thương đâm vào thân tôi với một đường
rách trên tấm áo của tôi! Như vậy cậu phải thông cảm hoàn cảnh của tôi và
hiểu những tư tưởng điên cuồng, mối phẫn khích nổi dậy đang khuấy động
tôi trên bước đi, và có lẽ bước đi còn kích thích thêm lên. Tôi cảm thấy
không biết cái niềm vui quỷ quái gì khi thấy mình ở đỉnh cao của bất hạnh.
Tôi muốn xem như một điềm hạnh phúc ở cơn bão tố cuối cùng này; nhưng
việc dữ có những của cải vô tận. Cửa khách sạn tôi ở hé mở. Qua những lỗ
hình quả tim gục trên cánh cửa, tôi thấy một làn ánh sáng chiếu ra ngoài
phố. Pauline và bà mẹ đang chuyện trò để chờ tôi. Tôi thoáng thấy nói đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.