MIẾNG DA LỪA - Trang 162

bữa rất ngon và rất đúng cách, Rastignac luôn luôn gật gật cái đầu với một
lũ chàng trai cũng đều đáng mặt với cái thân hình duyên dáng và quần áo
lịch sự của họ; khi thấy một trong những chàng công tử đó bước vào, hắn
bảo tôi:

- Cái giải pháp của cậu đây rồi. - Và hắn ra hiệu cho một tay quý tộc thắt

cravat rất cừ, hình như đang tìm một chiếc bàn vừa ý, mời y đến nói
chuyện.

- Thằng cha này, Rastignac rỉ tai tôi nói, - được thưởng huân chương vì

nhà hóa học, sử gia, tiểu thuyết gia, nhà văn chính luận; y có phần tư, phần
ba, phần nửa trong không biết bao nhiêu vở kịch, thế mà y dốt như là một
con la cái của ngài Miguel. Đó chẳng phải là một con người, mà là một cái
tên một nhãn hiệu quen thuộc với công chúng. Vì vậy y chẳng dám bén
mảng tới những phòng có biển đề như sau: Ở đây người ta có thể tự viết lấy.
Y đủ tinh ranh để đánh lừa cả một hội nghị. Nói tóm lại, đó là một gã lai
giống về đạo đức; chẳng hoàn toàn thật thà, mà cũng chẳng hoàn toàn bịp
bợm. Nhưng hãy gượm, y đã tẩn nhau rồi, thiên hạ chẳng đòi hỏi gì hơn và
nói về y: Đó là một người đáng kính.

- Ấy này, ông bạn quý, ông bạn đáng kính của tôi, thế nào, bậc Hiền

minh mạnh giỏi chứ? - Rastignac nói với người khách lạ khi y ngồi vào bàn
bên cạnh.

- Chẳng mạnh mẽ cũng chẳng yếu. Công việc cứ bù đầu. Tôi có trong

tay đầy đủ tài liệu để viết những hồi ký lịch sử rất hay, thế mà tôi chẳng biết
trao cho ai. Bực mình quá, phải làm gấp, hồi ký sắp hết thời rồi.

- Đó là hồi ký thời nay hay thời xưa, về triều đình hay về gì?

- Về vụ chiếc Vòng[1].

- Phải chăng là một việc kỳ lạ? - Rastignac vừa nói với tôi vừa cười. Rồi

quay về phía gã đầu cơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.