MIẾNG DA LỪA - Trang 166

Pauline mang đi. Tôi mặc quần áo. Đang lúc khá hài lòng về mình và sắp ăn
mặc xong thì một ý kiến nảy ra làm tôi rợn mình lạnh toát: Foedora đi xe
hay đi chân tới? Trời mưa hay nắng? Nhưng, tôi nghĩ thầm, dù nàng đi chân
hay đi xe, thì ai biết được cái đầu óc ngông của một người đàn bà? Nàng sẽ
không mang tiền theo và lại muốn cho một chú bé ăn xin vài hào[4] vì thấy
chú ăn mặc quần áo rách trông hay hay. Tôi không còn lấy một xu. Và mãi
đến tối mới có tiền. Chao ôi! Trong những cơn khủng hoảng của tuổi trẻ
chúng ta đó, một thi sĩ trả đắt biết bao nhiêu cái năng lực trí tuệ mà chế độ
và lao động trao cho họ! Trong khoảnh khắc, hàng nghìn ý nghĩ khốc liệt và
đau xót đâm nhói vào tôi như ngần ấy mũi thương. Tôi nhìn trời qua cửa sổ
trên mái, thời tiết rất bấp bênh. Trong trường hợp không may, tôi rất có thể
phải thuê xe đi cả ngày; nhưng thêm nữa, giữa niềm hạnh phúc của tôi, tôi
không khỏi lo ngay ngáy rằng buổi tối sẽ không gặp được Finot. Tôi cảm
thấy không đủ sức để chịu đựng được bao nhiêu lo sợ giữa niềm vui của tôi.
Mặc dầu chắc chắn rằng không tìm thấy gì, tôi làm một cuộc đại thám hiểm
qua gian buồng của tôi, tôi tìm những đồng écu tưởng tượng cả tận trong
đáy ổ rơm của tôi, tôi lục lọi khắp cả, tôi giũ cả những đôi bốt cũ. Người
phát sốt lên, tôi trợn trừng nhìn những đồ đạc của tôi sau khi lật đổ tất cả.
Cậu có hiểu được nỗi mừng điên người của tôi không, khi mở ra đến lần thứ
bảy chiếc ngăn kéo bàn viết, đang nhìn uể oải vì thất vọng, thì tôi bắt gặp
dính vào một tấm ván ngang, hiểm hóc nấp mình, nhưng sạch sẽ, bóng
loáng, trông như một ngôi sao vừa mọc, một đồng trăm xu đẹp đẽ cao quý!
Chẳng trách móc nó đã im lặng cũng như tai ác ẩn nấp như vậy, tôi hôn nó
như một người bạn trung thành với cảnh khổ và chào mừng nó bằng một
tiếng la vang dội. Đột nhiên tôi quay lại và thấy Pauline tái mét. - Em lại
tưởng, - nàng nói giọng cảm động, - ông làm gì mà bị đau. Người phục
dịch..., - nàng ngừng lại như nghẹn ngào, - nhưng mẹ em đã trả họ rồi, -
nàng nói thêm. Rồi nàng bỏ chạy, ngây thơ và ranh mãnh như một chuyện
ỡm ờ. Cô bé tội nghiệp! Tôi chúc cho nàng được hạnh phúc như tôi. Lúc đó,
dường như lòng tôi chứa đựng hết mọi lạc thú trên trái đất, và tôi muốn
hoàn lại cho những người nghèo khổ cái phần mà tôi tưởng như đã đánh cắp
của họ. Hầu như bao giờ chúng ta cũng đoán trúng trong những trường hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.