MIẾNG DA LỪA - Trang 170

tốt, tôi sợ lỡ mất công việc viết hồi ký, nó trở thành cốt yếu đối với tôi, tôi
chạy tới nhà Rastignac, và chúng tôi tới chộp gã đầu trò công việc tương lai
của tôi vào lúc y ngủ dậy. Finot đọc cho tôi nghe một bản hợp đồng nhỏ
trong đó chẳng đả động gì tới bà cô tôi, và sau khi ký, y trao cho tôi năm
mươi écu. Cả ba chúng tôi cùng ăn sáng. Khi tôi đã sắm một chiếc mũ mới,
trả tiền sáu mươi phiếu ăn mỗi bữa ba mươi xu và trang trải công nợ thì tôi
chỉ còn ba mươi quan; nhưng bao nhiêu khó khăn của cuộc sống đã được
dẹp đi trong vài ngày. Giá tôi biết nghe theo Rastignac thì tôi có thể có
nhiều tiền khi thực hành một cách thật thà cái phương pháp ănglê[5]. Hắn
nhất thiết muốn gây cho tôi một khoản tín dụng và giúp cho tôi đi vay, lấy
lẽ rằng những món vay sẽ hỗ trợ cho tín dụng. Theo hắn, tương lai là cái
vốn to nhất và chắc chắn nhất trong mọi thứ vốn trên đời. Với cách thế
những món nợ của tôi bằng những khoản thu nhập tương lai như vậy, hắn
trao cho tôi người thợ may của hắn, một tay nghệ sĩ hiểu rõ thanh niên và sẽ
để tôi yên thân cho tới khi tôi lấy vợ. Từ hôm đó, tôi cắt đứt với cuộc sống
khắc khổ và cần cù mà tôi đã kéo trong ba năm. Tôi rất siêng tới nhà
Foedora, ở đó tôi cố tỏ ra vượt lên trên những tay ngông hay những tay đầu
đảng có mặt tại đấy. Khi tôi tưởng mình vĩnh viễn thoát khỏi cảnh nghèo thì
tinh thần tôi được phóng khoáng trở lại, tôi đè bẹp bọn địch thủ của tôi, và
được tiếng là một người hết sức quyến rũ, có uy lực, không ai cưỡng lại
được. Tuy nhiên những kẻ khôn khéo bàn về tôi, nói: "Một chàng trai có trí
đến như vậy chỉ yêu bằng cái đầu của hắn". Họ nhân từ tâng bốc trí tuệ của
tôi lên để hạ mặt tình cảm của tôi xuống. "Hắn sung sướng phải chăng vì
hắn không yêu?" - Họ la lên, "Nếu hắn yêu thì hắn có vui vẻ có cao hứng
đến thế không?". Tuy nhiên trước mặt Foedora, tôi thật là si mê ngu ngốc.
Một mình với nàng, tôi chẳng biết nói với nàng cái gì, hay nếu tôi nói thì là
tôi phỉ báng tình yêu; tôi vui một cách ngán ngẩm như một tay nịnh thần
muốn che giấu một mối hờn cay đắng. Sau hết tôi cố để trở thành cần thiết
cho cuộc sống của nàng, cho hạnh phúc của nàng, cho lòng tự phụ của
nàng: ngày nào cũng ở bên cạnh nàng, tôi là một tên nô lệ một đồ chơi luôn
luôn chờ lệnh nàng. Sau khi phí phạm cả ngày như vậy, tôi trở về nhà để
làm việc ban đêm, chỉ ngủ độ hai ba tiếng đồng hồ vào buổi sáng. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.