MIẾNG DA LỪA - Trang 175

Chà! Nhạc của Rossini chẳng có nghĩa lý gì so với những lời đó. Nhưng

ta hãy trở lại câu chuyện rạp Funambules. Để có tiền dẫn nữ bá tước đi
xem, tôi định đem cầm cái vòng bằng vàng đóng khung bức chân dung của
mẹ tôi. Tuy rằng Sở Vạn bảo[7] bao giờ cũng hiện ra trong óc tôi như một
cánh cửa nhà tù, chẳng thà tôi tự khuân chiếc giường tôi nằm đến đó còn
hơn là đi ngửa tay xin tiền. Vẻ nhìn của kẻ mà anh hỏi xin tiền làm nhục
nhã biết bao. Một số vay mượn phải trả bằng danh dự của chúng ta, cũng
như một số lời từ chối ở miệng một người bạn thân làm ta mất hết ảo tưởng.
Pauline đang làm việc, mẹ nàng đã đi nằm. Thoáng nhìn vào chiếc giường
diềm màn hơi hếch lên tôi tưởng bà Gaudin ngủ say khi thấy trong bóng tối
nét mặt bình thản vàng vàng của bà in trên chiếc gối.

- Ông có chuyện buồn, - Pauline nói với tôi tay đặt bút sơn xuống đám

thuốc vẽ.

- Tội nghiệp cô em, cô có thể giúp tôi một việc lớn, - tôi đáp.

Nàng nhìn tôi vẻ rất mừng làm cho tôi giật mình. Nàng yêu ta hay sao? -

Tôi nghĩ thầm.

- Pauline ạ! - Tôi lại nói. Và tôi ngồi xuống bên nàng để ngắm kỹ nàng.

Nàng hiểu ý, vì giọng nói dò hỏi của tôi; nàng hạ mắt xuống, và tôi ngắm
nghía nàng, tưởng như có thể nhìn thấu trái tim nàng như trái tim tôi, vì vẻ
mặt nàng thật là ngây thơ, trong sáng...

- Cô yêu tôi? Tôi nói.

- Chút ít, say mê thì tuyệt nhiên không, - nàng thốt lên.

Nàng không yêu tôi. Giọng nói nhạo của nàng và cái cử chỉ đáng yêu

khoát ra của nàng chỉ tỏ ra một sự biết ơn vui giỡn của cô gái nhỏ. Tôi liền
nói thật cảnh cùng quẫn, sự lúng túng của tôi và nhờ nàng giúp đỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.