MIẾNG DA LỪA - Trang 176

- Thế nào? ông Raphaël, - nàng nói, ông không muốn tới sở Vạn bảo mà

lại bảo em đi?

Tôi đỏ mặt lên, mắc cỡ vì lý luận của một cô bé. Nàng liền cầm lấy tay

tôi như muốn vuốt ve để bù lại lời thốt ra nghiêm khắc.

- Ồ! Có, có thể đi được, nhưng chẳng cần phải đi. Sáng nay, em tìm thấy

phía sau dương cầm hai đồng trăm xu lọt vào giữa tường và cái gióng
ngang mà ông không biết, em đã để lên bàn ông.

- Cậu sắp lĩnh được tiền rồi, cậu Raphaël ạ, bà mẹ hiền hậu, thò đầu ra

ngoài diềm màn mà nói: - tôi có thể cho cậu mượn vài écu trong khi chờ
đợi.

- Chao ôi! Pauline, - tôi siết tay nàng thốt lên, - tôi muốn được giàu có.

- Chà! Tại sao? - Nàng vồ vập nói.

Tay nàng run lên trong tay tôi hòa nhịp với mọi tiếng đập của trái tim

tôi; nàng giật mạnh tay nàng ra, ngắm nghía bàn tay tôi:

- Ông sẽ lấy một người vợ giàu! Nàng nói, - nhưng bà ta sẽ làm ông rất

buồn phiền. À! Trời ơi! Bà ta sẽ giết ông. Tôi tin chắc thế. Trong tiếng kêu
của nàng có cái gì như là lòng tin ở những dị đoan kỳ quái của bà mẹ.

- Cô hay tin nhảm, Pauline ạ!

- Ồ! Đúng quá rồi! - Nàng vừa nói vừa nhìn tôi một cách kinh khủng, -

người đàn bà mà ông yêu sẽ giết ông.

Nàng cầm lấy bút sơn, chấm vào thuốc màu, để lộ ra vẻ rất xúc động và

không nhìn tôi nữa. Lúc đó, tôi rất muốn tin ở những điều hoang đường.
Người nào đã mê tín thì không hoàn toàn cực khổ. Một điều mê tín là một
niềm hy vọng. Về đến buồng, quả nhiên tôi thấy hai đồng écu cao quý mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.