MIẾNG DA LỪA - Trang 178

bên tôi, nàng muốn bỏ đi. Bắt tôi thức đêm, tiêu phí hai tháng tiền sinh sống
của tôi, thế mà không làm nàng vừa lòng. Chưa bao giờ con quái vật đó lại
duyên dáng hơn cũng như vô tình hơn. Trên đường về, ngồi bên nàng trong
một chiếc xe song mã hẹp, tôi thở hơi thở của nàng, tôi mó vào chiếc găng
thơm phức của nàng, tôi thấy rõ những châu báu của sắc đẹp nàng, tôi ngửi
một mùi hương êm dịu như hoa iris; tất cả người đàn bà mà chẳng có gì đàn
bà. Lúc đó một tia sáng cho tôi thấy đáy sâu của cuộc đời bí ẩn đó! Bỗng tôi
nghĩ tới cuốn sách của một thi sĩ mới xuất bản[8], một quan niệm nghệ sĩ
thật sự tạc vào pho tượng của Polyclès[9]. Tôi tưởng như trông thấy con
quái vật đó khi là một võ quan khuất phục một con ngựa bất kham, khi là
con gái ngồi trang điểm và làm thất vọng bọn tình nhân là tình nhân, làm
thất vọng một trinh nữ dịu dàng và nhũn nhặn. Không biết giải đáp Foedora
thế nào khác tôi kể cho nàng nghe câu chuyện quái dị đó: không có gì để lộ
ra rằng nàng giống cái bài thơ về điều bất khả đó; nàng thật tình thấy thú vị,
như một đứa trẻ thích thú một chuyện hoang đường của Một nghìn một đêm
lẻ[10]. Foedora chắc phải có một điều bí mật gì giữ kín cho nên mới cưỡng
lại mối tình của một người đàn ông có tuổi tôi, cưỡng lại cái hơi nóng dễ
lan truyền của mối giao cảm đẹp đẽ của tâm hồn đó, tôi nghĩ thầm khi trở
về nhà. Có lẽ, giống như Delacour phu nhân, nàng bị một bệnh ung thư phá
phách chăng? Cuộc sống của nàng chắc hẳn là một cuộc sống giả tạo. Nghĩ
thế tôi thấy lạnh cả người. Và tôi nảy ra một dự kiến ngông cuồng nhất mà
cũng hợp lý nhất mà một kẻ tình nhân có thể chưa bao giờ nghĩ tới. Để xem
xét thân thể người đàn bà đó, cũng như tôi đã nghiên cứu nàng về tinh thần
nghĩa là để biết nàng toàn bộ, tôi định lén ở lại một đêm trong nhà nàng,
trong buồng nàng. Đây là cách tôi thực hiện cái mưu mô đó, nó xâu xé tâm
hồn tôi như một ý muốn trả thù cắn rứt trái tim một thày tu xứ Corse.
Những ngày tiếp khách, Foedora tụ họp một đám rất đông khiến cho gã
canh cửa khó lòng mà tính toán đúng số người vào và ra. Chắc chắn rằng có
thể ở lại trong nhà mà không gây ra tai tiếng gì, tôi sốt ruột chờ buổi tối tiếp
khách sắp tới của nữ bá tước. Khi mặc quần áo, tôi đút vào túi áo gilet một
con dao con kiểu ăng-lê, vì không có dao găm. Cái dụng cụ văn chương đó,
nếu tìm thấy trong người tôi, không có gì là khả nghi và chẳng biết cái ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.