MIẾNG DA LỪA - Trang 179

định có vẻ tiểu thuyết đó sẽ đưa tôi đến đâu, tôi muốn mang theo vũ khí.
Khi các phòng khách bắt đầu đông người, tôi vào buồng ngủ xem xét mọi
vật, và thấy những cửa chớp cửa kính đều đóng cả, đó là điều may thứ nhất
của tôi; sợ người hầu buồng có thể vào buông những diềm màn cửa sổ, tôi
thả dây móc xuống, tôi rất liều khi bạo gan làm cái việc dọn buồng trước
như vậy, nhưng tôi đã cam lòng chịu những tai họa của tình cảnh đó và đã
lạnh lùng tính toán trước. Vào quãng nửa đêm, tôi vào nấp ở khung một cửa
sổ. Để khỏi thò bàn chân ra, tôi cố leo lên thành ván lát tường, lưng tựa vào
tường, và bám lấy then cửa. Sau khi nghiên cứu sự thăng bằng, những điểm
tựa, đo khoảng cách giữa tôi và diềm vải, tôi làm quen được với cái thế
đứng khó khăn của tôi, khiến cho không thể bị lộ, ví bằng không bị chuột
rút, ho hay hắt hơi. Để khỏi phải mệt nhọc vô ích, tôi đứng xuống và chờ
lúc sắp gay go mới phải treo mình lên như con nhện trong mạng lưới của
nó. Màn cửa bằng lụa vân trắng và mousseline làm thành những nếp lớn tựa
như những ống đàn phong cầm, tôi lấy dao con chọc những lỗ thủng để có
thể trông thấy tất cả qua những thứ lỗ châu mai đó. Tôi nghe thấy mơ hồ
tiếng lào xào ở các phòng khách, tiếng cười, tiếng la của khách nói chuyện.
Cái ồn ào mung lung đó, cái náo động âm ỉ đó bớt dần dần. Vài người tới
lấy mũ để trên chiếc tủ ngắn ở gần tôi. Khi họ làm sột soạt màn cửa, tôi rợn
mình nghĩ tới những chuyện táy máy, những chuyện ngẫu nhiên trong sự
tìm tòi đó của những kẻ vội ra về nên lục lọi khắp cả. Tôi dự đoán hết mưu
đồ của tôi mà không cảm thấy một điều rủi nào như vậy. Chiếc mũ lấy cuối
cùng là của lão già phải lòng Foedora, hắn thường có một mình nên nhìn
chiếc giường và thở dài thật to, kèm theo một tiếng la khá cương quyết thế
nào đó. Nữ bá tước ở nội thất bên cạnh buồng bây giờ chỉ còn năm sáu
người thân thiết quây xung quanh, liền mời họ uống trà. Những lời vu
khống, mà trong xã hội hiện thời chỉ còn một ít người tin tưởng, bấy giờ
xen lẫn với những lời châm chọc, những lời phê phán ý vị, với tiếng va
chạm của chén và thìa. Không chút thương hại địch thủ, Rastignac xổ ra
những lời cay độc làm mọi người cười điên ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.