MIẾNG DA LỪA - Trang 183

Tư tưởng tượng thi sĩ của tôi thường hay buộc tội cái cô hầu vô hình này,
một cô gái lớn tóc nâu, tráng kiện.

- Bà gọi con?

- Hai lần rồi!- Foedora đáp - Bây giờ mày sinh điếc à?

- Con đang mải pha sữa hạnh nhân cho bà!

Justine quỳ xuống tháo đôi ống trên giày, cởi giày cho chủ, nàng uể oải

ngả mình trên chiếc ghế bành có lò xo, bên lò sưởi, vừa ngáp vừa gãi đầu.
Trong những cử động đó chỉ thấy cái rất tự nhiên, và không có triệu chứng
gì tỏ ra nàng có những nỗi đau thầm kín cũng như những tình dục mà tôi đã
cho là có.

- Thằng Georges mê gái, - nàng nói, tao sẽ đuổi nó đi. Tối nay nó đã

buông màn cửa xuống hay chưa, nó nghĩ đến chuyện gì?

Nghe thấy lời mắng đó, máu dồn lên trên tim tôi, nhưng rồi cũng chẳng

còn chuyện màn cửa nữa - Đời thật là trống rỗng, - nữ bá tước lại nói.

- Ái chà! Đừng có mà làm xước da tôi, như hôm qua ấy! Này cô xem, -

nàng vừa nói vừa chỉ vào cái đầu gối xinh nhẵn bóng, tôi vẫn còn mang vết
móng của cô đây.

Nàng xỏ những bàn chân không vào đôi giày pantoufle bằng nhung lót

lông thiên nga, và cởi áo dài trong khi đó Justine lấy một chiếc lược chải
tóc cho nàng.

- Thưa bà, bà phải lấy chồng, có con.

- Con với cái, tôi chỉ còn thiếu nước ấy cũng là xong đời, - nàng kêu lên

- Một đức ông chồng! Cái anh nào mà có thể...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.