MIẾNG DA LỪA - Trang 185

một chiếc lọ nhỏ, giỏ vào sữa trước khi uống vài giọt nước mà tôi không
nhận ra là thuốc gì; cuối cùng, sau vài tiếng thở dài, ảo não, nàng kêu lên:
"Trời ơi!". Tiếng la đó và nhất là giọng nàng la làm tan nát lòng tôi. Lặng
lẽ, nàng nằm không cử động. Tôi lo sợ, nhưng chẳng bao lâu nghe tiếng thở
đều và mạnh của một người đã ngủ; tôi vén màn cửa bằng lụa sặc sỡ, ra
khỏi vị trí của tôi và tới ngồi ở chân giường nàng, nhìn nàng với một tình
cảm không sao tả được Trông nàng, tuyệt trần trong tư thế đó. Đầu nàng
nép dưới cánh tay như một đứa trẻ; mặt nàng bình thản và đẹp, quây đăng-
ten, biểu lộ một niềm êm ái nó làm rực lòng tôi. Quá tự thị ở mình, tôi đã
không hiểu cái cực hình của tôi; ở gần nàng mà cũng xa nàng đến thế. Tôi
buộc phải chịu mọi khổ tâm mà tôi đã tự gây cho mình. Trời ơi! Cái mảnh
tư duy bí ẩn đó, mà là tất cả ánh sáng tôi khơi ra được, đã đột nhiên thay đổi
ý kiến tôi về Foedora. Cái tiếng đó vô nghĩa hay sâu xa, không nội dung
hay đầy thực tại, có thể được giải thích là niềm hạnh phúc cũng như là nỗi
đau khổ là một sự đau đớn về xác thịt hay là những nỗi cực trong lòng. Phải
chăng là lời nguyền rủa hay là cầu nguyện, hồi tưởng hay triển vọng, ân hận
hay sợ hãi? Có cả một cuộc đời trong lời đó, đời cơ cực hay giàu sang; nó
có thể bao hàm cả một tội ác! Điều bí ẩn nấp trong cái vỏ đàn bà mỹ miều
đó lại nảy ra. Foedora có thể được giải thích rất nhiều cách đến trở thành
không giải thích được. Hơi nàng thở qua hai hàm răng, lắt léo, khi yếu, khi
mạnh, nặng nề hay nhẹ nhàng, mang một thứ ngôn ngữ mà tôi gán cho
những tư tưởng và tình cảm. Tôi chiêm bao với nàng, tôi hy vọng tìm ra
những bí mật của nàng khi thâm nhập vào giấc ngủ của nàng, tôi chập chờn
giữa hàng nghìn bề trái ngược, giữa hàng nghìn phán đoán. Cứ nhìn khuôn
mặt kiều diễm, bình thản và trong trẻo kia, tôi không thể chối từ một trái
tim cho người đàn bà đó. Tôi quyết định thử làm một lần nữa. Kể cho nàng
nghe cuộc đời của tôi, mối tình của tôi, những sự hy sinh của tôi có thể thức
dậy trong lòng nàng sự thương xót làm nàng rỏ một giọt nước mắt, ở con
người không bao giờ khóc ấy. Tôi đã đặt hết mọi hy vọng vào cuộc thử cuối
cùng này, vừa lúc tiếng ồn ào ngoài phố báo hiệu trời sáng. Có một lúc tôi
hình dung Foedora thức dậy trong tay tôi. Tôi có thể nằm nhẹ nhàng bên
nàng, trườn người vào đó và ôm ghì lấy nàng. Cái ý nghĩ đó uy hiếp tôi ác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.