MIẾNG DA LỪA - Trang 186

nghiệt đến nỗi, muốn cưỡng lại, tôi bỏ chạy sang phòng khách mà không
giữ gìn cho khỏi tiếng động; nhưng may mắn tôi gặp một chiếc cửa kín đưa
ra ngoài cầu thang nhỏ. Đúng như tôi dự đoán, chìa khóa cắm ở ổ khóa, tôi
giật mạnh cánh cửa, tôi táo bạo xuống dưới sân, và chẳng nhìn xem có ai
trông thấy không, tôi làm ba bước nhảy ra ngoài phố. Hai ngày sau, một tác
gia đến đọc ở nhà nữ bá tước một vở hài kịch; tôi tới đó với ý định ở lại
cuối cùng để đề nghị với nàng một điều khá đặc biệt. Tôi muốn yêu cầu
nàng cho tôi gặp buổi tối hôm sau, dành cả buổi cho tôi mà không tiếp ai.
Khỉ còn một mình tôi với nàng, lòng tôi đâm nao núng. Mỗi tiếng quả lắc
đồng hồ làm tôi kinh hoảng. Còn mười lăm phút thì nửa đêm. Nếu ta không
nói với nàng, - tôi nhủ lòng, - thì ta phải đập đầu vào góc lò sưởi. Tôi hạn
cho mình ba phút, ba phút trôi qua, tôi không dập đầu vào đá hoa, lòng tôi
nặng trĩu như một tiếng bọt biển ngấm nước - ông thật hết sức dễ thương -
nàng nói với tôi - Chà! Thưa bà, - tôi đáp, - ví bằng bà có thể hiểu lòng tôi!
Ông làm sao thế - Nàng lại nói, - mặt ông tái đi. - Tôi cứ chần chừ để xin bà
một đặc ân. Nàng làm điệu khuyến khích tôi, và tôi xin nàng cuộc gặp gỡ. -
Xin vui lòng, - nàng nói. - Nhưng tại sao ông không nói ngay bây giờ? - Để
khỏi lừa dối bà, tôi cần nói hết tầm quan trọng của việc bà ước hẹn, tôi
muốn qua buổi tối đó bên bà, như thể chúng ta là anh em. Bà đừng sợ, tôi
biết những điều bà chẳng ưa; bà hẳn đã xét khá rõ tôi để chắc chắn rằng tôi
không muốn làm điều gì có thể phiền lòng bà; vả lại những kẻ liều lĩnh
chẳng làm như thế này. Bà đã tỏ tình thân thiết đối với tôi, bà hiền hậu,
nhiều độ lượng. Thế thì, xin bà biết cho rằng ngày mai tôi sẽ ngỏ lời vĩnh
biệt bà. Xin bà chớ rút ý kiến, tôi kêu lên khi thấy nàng định nói, và tôi biến
mất. Vào tháng Năm vừa rồi, quãng tám giờ tối, tôi ngồi một mình với
Foedora trong cái tư thất kiểu gothique của nàng. Lúc đó tôi không run, tôi
chắc mình được sung sướng. Tình nương của tôi phải thuộc về tôi, hoặc tôi
mượn tay cái chết để thoát mình. Tôi đã kết án cái mối tình đớn hèn của tôi.
Một người khi tự thú với mình sự nhu nhược của mình thì thật là mạnh.
Mình bận chiếc áo cachemire dài màu lam, nữ bá tước ngả mình trên chiếc
đi-văng, chân đặt trên nệm. Một chiếc mũ nồi kiểu phương Đông, loại mũ
mà các họa sĩ cho là của những người Hébreux[14] đầu tiên, đã làm tăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.