MIẾNG DA LỪA - Trang 189

khóc. Tôi ngừng lại. Rõ khéo ông Trời! Những giọt nước mắt đó là kết quả
của một niềm xúc động giả tạo mất trăm xu thì mua được ở cửa một rạp hát,
tôi đã thành công như một diễn viên lành nghề. Ví bằng tôi đã biết, - nàng
nói. - Xin bà chớ nói hết lời, - tôi kêu lên. - Bây giờ tôi vẫn còn yêu bà đủ
để giết bà... Nàng định nắm lấy sợi dây giật chuông. Tôi phì cười. - Xin bà
đừng gọi ai - tôi nói tiếp. - Tôi sẽ để bà yên vui đến hết cuộc đời. Giết bà
chẳng hóa ra nghe sai tiếng nói của căm hờn! Bà đừng sợ một bạo lực nào;
tôi đã qua cả một đêm bên chân giường bà, mà không... - Thưa ông, - nàng
đỏ mặt lên nói; nhưng sau cái cử động thoạt đầu do sự e lệ mà mọi người
đàn bà phải có ngay cả người sắt đá nhất, nàng khinh bỉ nhìn tôi và nói: -
Chắc ông đã bị lạnh lắm! - Thưa bà, bà có nghĩ rằng sắc đẹp của bà quý hóa
đối với tôi đến thế nào không? - Tôi đáp và đoán được những ý nghĩ đang
kích động nàng - Dung nhan bà đối với tôi là lời hứa hẹn của một tâm hồn
còn đẹp hơn cả vẻ đẹp của bà! Chà! Thưa bà, những kẻ chỉ nhìn thấy nữ
tính ở một người đàn bà có thể tối nào cũng mua được những phi tần như ở
một nội cung và sung sướng bằng một giá rẻ! Nhưng tôi là kẻ có cao vọng,
tôi muốn sống với bà tim hòa một nhịp, cho dẫu bà là người không tim. Bây
giờ tôi biết rõ điều đó... Nếu bà có thể thuộc về một kẻ đàn ông nào, tôi sẽ
giết hắn. Nhưng không bà sẽ yêu hắn, và cái chết của hắn có lẽ làm bà
phiền muộn. Tôi sẽ đau khổ biết bao! - Tôi kêu lên. Nếu lời hứa đó có thể
yên ủi ông, - nàng vừa cười vừa nói, - thì tôi có thể cam đoan với ông rằng
tôi sẽ không thuộc về ai hết. Thế thì, - tôi ngắt lời nàng bà nguyền rủa cả
Trời, và bà sẽ bị trừng phạt! Một ngày kia, nằm trên chiếc đi-văng, không
chịu nổi cả tiếng động và ánh sáng, bị đày phải sống trong một thứ nhà mồ,
bà sẽ chịu những nỗi đau khổ chưa từng thấy. Bấy giờ, khi bà tìm nguyên
nhân của những nỗi đau đớn mòn mỏi và báo oán đó, bà hãy nhớ lại bao
nhiêu đau khổ mà bà đã vung vãi trên lối đi của bà! Vì đã gieo rắc khắp nơi
những lời nguyền rủa, bà sẽ thu lại mối căm thù. Chúng ta là những quan
tòa chính cống, những tên đao phủ của một công lý ngự trị dưới trần gian
này, và nó giẫm lên trên công lý của con người, ở dưới công lý của Trời. - A
ha! - nàng vừa nói vừa cười, - thế ra tôi rất có tội vì không yêu ông sao? Có
phải lỗi ở tôi không? Không tôi không yêu ông; ông là một người đàn ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.