MIẾNG DA LỪA - Trang 191

viết, tiếng nói tôi nó chuyên cất lên vì bà, bà hãy là cái nguyên lý bí hiểm
của cuộc đời tôi, bà hãy là ngôi sao của tôi! Và bà chỉ thừa nhận tôi làm
chồng khi tôi làm thượng thư, làm nguyên lão nước Pháp, làm quận công...
Tôi sẽ làm hết mọi thứ mà bà muốn tôi làm! - Ông đã, - nàng mỉm cười nói,
- sử dụng tốt thời giờ của ông ở phòng luật sư, những lời biện hộ của ông
rất có nhiệt tình. - Mày có hiện tại, - tôi thét lên, - còn tao có tương lai. Tao
chỉ mất một mụ đàn bà, còn mày mất một tên tuổi, một dòng họ. Thời gian
mang nặng mối thù của tao, nó sẽ làm mày xấu xí và chết cô độc, tao sẽ có
vinh quang - Xin cảm ơn bài diễn văn kết thúc, - nàng vừa nói vừa kìm lại
một cái ngáp và bằng một dáng điệu tỏ ý không muốn nhìn mặt tôi nữa. Lời
đó làm tôi im bặt. Tôi trút hết căm hờn vào một cái nhìn và tôi chạy trốn.

Tôi cần phải quên Foedora đi, trị tiệt bệnh điên cuồng, tiếp tục cuộc

sống cô đơn cần cù hay là chết. Vì vậy tôi tự bắt mình phải làm việc quá độ,
tôi muốn hoàn thành những tác phẩm của tôi. Trong suốt mười lăm ngày, tôi
không ra khỏi gian gác xép, và thức suốt đêm làm những công việc ít kết
quả. Mặc dầu sự can đảm của tôi và những cảm hứng của niềm tuyệt vọng,
tôi làm việc khó nhọc, nhát gừng. Nàng thơ đã trốn mất. Tôi không sao xua
đuổi được cái bóng ma lấp lánh và giễu cợt của Foedora. Mỗi một tư tưởng
của tôi ấp ủ một tư tưởng bệnh hoạn khác, chẳng biết nỗi thèm khát gì, ghê
gớm như một điều hối hận. Tôi bắt chước những ẩn sĩ của xứ Thébaïde.
Không cầu nguyện như họ, tôi sống như họ giữa một sa mạc, không đào
những núi đá mà đào xới tâm hồn tôi Nếu cần tôi sẽ thắt vào bụng chiếc dây
lưng có mũi nhọn để lấy nỗi đau đớn thể xác khuất phục đau đớn tinh thần.
Một buổi tối Pauline vào buồng tôi. - ông tự giết mình mất thôi, - nàng nói
với tôi giọng van xin; - ông cần phải đi chơi, đi thăm bạn bè. - Chà! Pauline
ạ, lời tiên đoán của cô thế mà đúng. Foedora giết tôi, tôi muốn chết. Cuộc
đời không sống nổi. - Thế ra chỉ duy có một người đàn bà trong thiên hạ
thôi hay sao? - Nàng mỉm cười nói. Tại sao ông đặt vào cuộc đời rất ngắn
ngủi những đau khổ vô hạn. Tôi sững sờ nhìn Pauline. Nàng để lại tôi ngồi
một mình. Tòi không bắt gặp nàng rút lui, tôi đã nghe thấy tiếng nàng mà
không hiểu ý nghĩa những lời nàng... Chẳng bao lâu tôi bắt buộc phải đem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.