MIẾNG DA LỪA - Trang 190

thế là đủ. Tôi sung sướng được sống một mình, tại sao tôi lại đánh đổi cuộc
sống của tôi, ích kỷ nếu ông cho là thế, lấy những hoạnh họe của một ông
chủ? Hôn nhân là một nghi lễ, do đó chúng ta chỉ trao đổi cho nhau những
sự phiền muộn. Và lại, con cái quấy rầy tôi. Tôi đã chẳng thành thực mà nói
với ông trước tính tình của tôi đó sao? Tại sao ông không chỉ bằng lòng ở
tình bạn của tôi? Tôi những muốn xoa dịu những đau khổ mà tôi đã gây ra
cho ông vì không đoán ra việc chi tiêu những đồng tiền ít ỏi của ông, tôi
công nhận những hy sinh to lớn của ông; nhưng chỉ có tình yêu mới đền bù
được sự tận tụy của ông, những cử chỉ tế nhị của ông, thế mà tôi chẳng yêu
ông được nhiều, cho nên cái cảnh này khiến tôi bứt rứt khó chịu. - Tôi cảm
thấy tôi thật là nực cười, xin bà tha lỗi cho tôi, - tôi dịu dàng nói mà không
cầm được nước mắt - Tôi yêu bà, - tôi nói tiếp, - đủ để vui lòng nghe những
lời tàn nhẫn của bà. Chao ôi! Tôi những muốn đem hết máu trong người để
ghi lại mối tình của tôi. Tất cả mọi người đàn ông đều nói với chúng tôi ít
nhiều hay ho những câu cổ điển ấy, - nàng vừa nói vừa cười - Nhưng dường
như rất khó lòng mà chết ở dưới chân chúng tôi, vì tôi gặp những cái chết
đó ở khắp nơi. Nửa đêm rồi, xin phép ông cho tôi được đi nghỉ. - Và hai
tiếng đồng hồ nữa bà sẽ kêu lên: Trời ơi! - Tôi bảo nàng - Hôm kia! Phải -
nàng vừa nói vừa cười, - tôi đã quên bảo viên trọng mãi của tôi đem đổi
phiếu thực lợi năm phần trăm của tôi thành phiếu ba phần trăm... Thế là
hôm nay phiếu ba phần trăm đã xuống giá[15]. Tôi ngắm nàng, mắt long
lanh cuồng nộ. Chà! Đôi khi một tội ác phải là cả một bài thơ, tôi đã hiểu
thế. Chắc hẳn đã quen với những lời tỏ tình nồng nhiệt nhất, nàng đã quên
những giọt nước mắt và những lời tôi. - Có lẽ bà sẽ lấy một vị nguyên lão
nước Pháp chăng? - Tôi lạnh lùng hỏi. - Có thể, nếu ông ta là quận công.
Tôi cầm mũ và chào nàng. - Xin phép ông cho tôi được tiễn chân ông ra tận
cửa, - nàng vừa nói vừa tỏ ra mai mỉa cay độc trong cử chỉ, trong cái
nghiêng đầu và trong giọng nói. - Xin chào bà. - Chào ông. - Tôi sẽ không
gặp bà nữa. - Tôi hy vọng thế, - nàng vừa đáp vừa cúi đầu, vẻ xấc xược. -
Bà muốn thành bà quận công chăng? Tôi tiếp lời, lòng bừng bừng nộ khí vì
cái cử chỉ của nàng đã nhóm lên. - Bà mê cuồng vì tước hiệu và danh giá
chăng? Thế thì bà chỉ cần để tôi yêu bà, bà hãy bảo ngòi bút tôi nó chuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.