MIẾNG DA LỪA - Trang 195

chết một cách lịch sự. Nếu cậu muốn sáng tạo một lối chết mới bằng cách
ăn vạ với cuộc sống như vậy, tôi sẽ là kẻ phù tá của cậu. Tôi buồn lắm, nản
lắm. Mụ góa của tôi biến lạc thú của tôi thành nhà tù thật sự. Vả chăng, tôi
đã phát hiện ra chân trái mụ có sáu ngón, tôi không thể sống với một người
dàn bà có sáu ngón chân! Cái đó rồi người ta biết tôi hóa nực cười. Mụ chỉ
có mười tám nghìn quan thực lợi, tài sản của mụ thì bớt di mà ngón chân
của mụ thì lại tăng lên Mặc xác! Kẻo một cuộc đời rồ dại, có lẽ chúng ta sẽ
ngẫu nhiên tìm thấy hạnh phúc. Rastignac mê hoặc tôi. Cái dự kiến đó làm
lấp lánh những điều quyến rũ quá mạnh, nó nhen lên quá nhiều hy vọng,
nghĩa là nó có một màu sắc quá thi vị khiến một nhà thơ không thể không
vừa lòng. - Thế tiền ở đâu? - Tôi hỏi hắn. - Cậu chẳng phải có bốn trăm
năm mươi quan đấy à? Phải, nhưng tôi còn nợ thợ may, bà chủ nhà.

- Cậu trả tiền thợ may à? Cậu không bao giờ làm nên cái gì., ngay cả

làm thượng thư, - Nhưng hai mươi louis thì làm được cái trò gì? - Đi đánh
bạc. - Tôi rợn mình, - A ha. - Hắn lại nói khi thấy tính câu nệ của tôi, - cậu
muốn lao mình vào cái mà tớ gọi là Phương pháp phóng đãng, thế mà cậu
lại sợ một tấm thảm xanh. - Hãy nghe đã. - tôi đáp tôi đã hứa với cha tôi
không bao giờ đặt chân vào một sòng bạc. Không những là lời hứa đó
thiêng liêng, mà còn là cái tôi cảm thấy ghê sợ không chịu được khi đi qua
một sòng bạc: cậu cầm lấy trăm écu của tôi, và đi tới đó một mình. Trong
khi cậu đem tài sản của chúng ta đi liều một quắn, thì tôi đi thu xếp công
việc của tôi gọn ghẽ, và sẽ đến đợi ở nhà cậu.

Đó bạn ạ, tôi đã sa đọa là như thế đó. Chì cần cho một chàng trai gặp

phải một người đàn bà không yêu hắn, hoặc một người đàn bà quá yêu hắn,
là đủ cho cả cuộc đời hắn bị hư hỏng. Hạnh phúc ngốn ngấu sức đức hạnh
của chúng ta. Trở về khách sạn Saint Quentin của tôi, tôi ngắm rất lâu gian
gác xép ở đó tôi đã sống cuộc đời thanh bạch của một nhà bác học, một
cuộc đời có lẽ vẻ vang, lâu dài, mà đáng ra tôi không nên rời bỏ để chuốc
lấy cuộc đời đắm đuối nó kẻo tôi xuống một vực thẳm. Pauline bắt chợt tôi
đang ngồi ủ rũ. - Thế nào, ông làm sao thế - Nàng hỏi. Tôi lạnh lùng đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.