MIẾNG DA LỪA - Trang 196

lên và đếm tiền trả món nợ bà mẹ nàng và thêm vào đó sáu tháng tiền nhà.
Nàng kinh hoàng ngắm nghía tôi. - Tôi từ biệt cô, cô Pauline thân yêu ạ. -
Tôi đã đoán thế mà, - nàng thốt lên, - Hãy nghe tôi, cô em ạ, tôi không phải
không trở lại đây nữa. Cô cứ giữ phòng này cho tôi trong nửa năm. Nếu
khoảng mười lăm tháng Mười một mà tôi không quay lại, thì cô sẽ thừa kế
tôi. - Tập bản thảo niêm phong này, - tôi vừa nói vừa chỉ một bó giấy, - là
bản thảo tác phẩm lớn của tôi về Ý chí, cô đem gửi ở Thư viện Hoàng gia.
Còn tất cả mọi thứ tôi để lại đây, thì tùy ý cô muốn dùng làm gì thì làm.
Nàng nhìn tôi bằng con mắt khiến tôi đứt ruột. Pauline đứng đó như thể một
lương tâm sống. - Em sẽ không được học nữa ư? - Nàng chỉ chiếc dương
cầm hỏi. Tôi không trả lời. Ông sẽ viết thư cho em chứ? - Vĩnh biệt, Pauline
ạ... Tôi nhẹ nhàng kẻo nàng lại gần tôi, và trên vầng trán mến yêu của nàng,
trinh bạch như làn tuyết chưa rơi xuống đất, tôi đặt một cái hôn anh em,
một cái hôn của ông già. Nàng bỏ chạy. Tôi không muốn gặp bà Gaudin.
Tôi để chìa khóa vào chỗ vẫn để và ra đi. Khi rời bỏ khỏi phố Cluny, tôi
nghe có tiếng chân nhẹ của đàn bà ở phía sau. - Em đã thêu tặng ông cái túi
tiền này, hay ông cũng từ chối nốt? - Pauline hỏi tôi. Dường như tôi thoáng
thấy dưới ánh ngọn đèn lồng một giọt lệ trên mắt Pauline, và tôi thở dài. Có
lẽ cả hai người cùng do một ý nghĩ thúc đẩy chúng ta từ giã nhau hấp tấp
như kẻ chạy trốn bệnh dịch. Cuộc đời phóng đãng mà tôi lăn vào hiện ra
trước mắt tôi biểu thị một cách lạ lùng bằng gian buồng ở đó tôi chờ
Rastignac về, lòng vô tư lự đến là khẳng khái. Giữa lò sưởi đặt một chiếc
đồng hồ quả lắc trên có tượng thần Vénus ngồi chồm hổm trên con rùa của
nàng, và trong tay ôm một điếu xì-gà hút dở. Những đồ đạc lịch sự, quà
tặng của tình yêu, để bừa bãi. Những chiếc bít tất cũ quẳng trên chiếc đi-
văng thật khoái trá. Chiếc ghế bành lò xo êm mà tôi ngồi lọt thỏm vào,
mang những vết sẹo như một cựu binh, nó bày ra trước mắt những cái tay
sứt mẻ, và trên chỗ tựa cáu lên những vết sáp và dầu cổ của bao nhiêu đầu
bạn bè bôi vào đó. Sung túc và nghèo túng kết hợp đến ngây thơ ở chiếc
giường, trên những bức tường, khắp nơi. Có thể nói nó như những lâu đài
thành Naples kề sát với những túp lều của đám cùng đinh. Đó là buồng của
một tay cờ bạc hay của một gã bất hảo mà xa xỉ có tính chất thuần cá nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.