MIẾNG DA LỪA - Trang 197

sống bằng những cảm xúc, và chẳng đếm xỉa đến những cái lạc điệu. Bức
tranh đó tuy nhiên không thiếu thi vị. Cuộc sống với những mảnh vàng và
những tã rách của nó, sừng sững ở đó, đột ngột, không trọn vẹn như trong
thực tế của nó, nhưng linh hoạt, nhưng ngông cuồng như trong một trạm
nghỉ chân mà gã ăn trộm đã cuỗm hết những cái gì hắn thích thú. Một cuốn
Byron thiếu mất ít trang dùng để nhóm bó cúi của chàng trai có thể ném lên
chiếu bạc mộttrăm quan mà không có lấy một thanh củi, cưỡi xe độc mã mà
không có lấy một chiếc sơ-mi lành lặn tinh tươm. Ngày hôm sau một nữ bá
tước, một đào hát hay một ván bài các-tê[2] sẽ đem lại cho chàng một bộ
cánh đế vương. Chỗ này là ngọn nến cắm vào cái ống xanh của một chiếc
bật lửa; chỗ kia nằm một bức chân dung đàn bà mất cả khung bằng vàng
chạm... Làm thế nào mà một chàng trai vốn háo hức, xúc động, lại từ bỏ
được những thú vị của một cuộc sống nhiều trái ngược như vậy, và nó đem
lại những thú vị của chiến tranh giữa cảnh hòa bình? Tôi đang gần như thiu
thiu ngủ thì Rastignac đá cánh cửa buồng bước vào, và kêu lên: - Đại thắng!
Chúng mình có thể chết theo sở thích rồi. - Hắn giơ ra chiếc mũ của hắn
đầy tiền vâng, đặt lên bàn, rồi chúng tôi nhảy quanh như hai gã người rừng
có mồi để ăn, la thét, giậm chân nhảy nhót, đấm nhau ra trò[3], và hát lên
trước quang cảnh bao nhiêu lạc thú trần gian đến với chúng tôi đựng trong
chiếc mũ. - Hai mươi bảy nghìn quan, - Rastignac nhắc lại và đặt thêm ít
giấy bạc vào đống tiền vàng - Đối với những kẻ khác thì số tiền đó đủ cho
họ sống, nhưng nó có đủ cho chúng ta chết hay không? Chà! Đủ, chúng
mình sẽ tắt hơi trong một cuộc tắm vàng. Hoan hô! Rồi chúng tôi lại nhảy
cỡn lên. Như những kẻ chia gia tài, chúng tôi chia nhau từng đồng bắt đầu
bằng những đồng Napoléon đôi, đi từ đồng lớn đến đồng nhỏ, reo vui luôn
miệng: Này cậu, này tớ - Chúng mình không ngủ đêm nay, Rastignac la lên.
- Joseph, pha rượu! - Hắn ném một đồng tiền cho gã hầu trung thành của
hắn - Đây phần cu cậu, - hắn nói, - cu cậu muốn chết thì cứ việc. Ngày hôm
sau tôi sắm đồ đạc ở hiệu Lesage, tôi thuê căn nhà ở phố Taitbout, nơi mà
cậu đã làm quen với tôi, và gọi tay dệt thảm cừ nhất đến trang hoàng. Tôi
tậu ngựa. Tôi lao mình vào một cơn lốc những lạc thú trống rỗng mà cũng
thật sự. Tôi đánh bạc, khi được khi thua những số tiền lớn, nhưng ở nơi vũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.