MIẾNG DA LỪA - Trang 204

ra chỗ công cộng. Chà! Di vật của tôi cũng là bản thân tôi. Tiếng chuông
cửa nhà tôi vang lên trong lòng tôi, nó đánh tôi đúng vào cái chỗ mà người
ta phải đánh những ông vua, vào đầu; Đó là một việc tuẫn tiết mà không có
thiên đường để tưởng lệ. Thật vậy đối với một kẻ hào hiệp thì một món nợ
là địa ngục, nhưng địa ngục có những tên mõ tòa và biện sự. Một món nợ
không trả là sự đê hèn, một bước đầu của sự ăn cắp, và tệ hơn nữa, một sự
lường đảo! Nó phác họa những tội ác, nó thu thập những tấm ván cho đoạn
đầu đài. Những hối phiếu của tôi bị cự tuyệt. Nhưng ba hôm sau tôi thanh
toán cả; câu chuyện như thế này. Một tay đầu cơ đến đề nghị với tôi bán cho
hắn một hòn đảo của tôi trên sông Loire ở đó có phần mộ mẹ tôi. Tôi đồng
ý. Khi ký hợp đồng ở nhà viên quản khế của người tậu, tôi cảm thấy trong
xó văn phòng tối tăm một hơi lạnh như ở nơi hầm nhà. Tôi rợn mình khi
nhận ra cũng cái hơi lạnh ẩm tôi đã cảm thấy ở bờ huyệt nơi chôn cha tôi.
Tôi đón cái việc ngẫu nhiên đó như một điềm gở. Dường như tôi nghe tiếng
mẹ tôi nói và trông thấy bóng mẹ tôi; tôi không hiểu thế lực nào đã làm
vang lên mơ hồ tên họ tôi trong tai, giữa những tiếng chuông. Tiền bán hòn
đảo, trả nợ xong, còn được hai nghìn quan. Cố nhiên tôi có thể trở lại cuộc
sống yên ổn của nhà bác học, quay về gian gác xép sau khi đã từng trải cuộc
sống, trở về với đầu óc đầy những nhận xét phong phú và sau khi đã có một
chút gọi là tiếng tăm. Nhưng Foedora không rời bỏ miếng mồi của nàng.
Thường khi chúng tôi chạm trán nhau. Tôi làm cho tên tôi vang bên tai
nàng nhờ những gã tình nhân của nàng ngạc nhiên vì trí tuệ của tôi, những
con ngựa của tôi, những thành công của tôi, những cỗ xe của tôi. Nàng vẫn
lạnh lùng và phớt đều ngay cả với lời nói kinh khủng của Rastignac: - Cậu
ấy tự giết mình vì bà! Tôi nhờ cả thiên hạ trả thù cho tôi, nhưng tôi vẫn
không sung sướng! Đào sâu cuộc sống đến tận bùn đen như vậy, tôi vẫn
cảm thấy lạc thú của một mối tình được chia sẻ, tôi theo đuổi cái bóng ma
đó qua những tình cờ của cuộc sống phóng đãng, giữa những cuộc truy
hoan. Điều bất hạnh cho tôi là những niềm tin tốt đẹp của tôi đều bị sai lạc,
tôi làm điều thiện thì bị trừng phạt bằng sự bội bạc, mà làm điều tội lỗi thì
được đền bù bằng muôn nghìn lạc thú. Triết lý thảm hại, nhưng đúng với sự
hành lạc! Chung quy Foedora đã truyền cho tôi cái bệnh hủi của lòng tự cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.