MIẾNG DA LỪA - Trang 222

thứ việc vặt, thành ra lúc nào tôi cũng bận. Cậu ấy đọc báo, phải không? Có
lệnh là phải để báo ở nguyên một chỗ trên nguyên một chiếc bàn. Cứ đúng
giờ đó tôi cũng phải đến, tự tay tôi cạo râu cho cậu ấy và tôi không run. Bác
nấu bếp sẽ mất toi một nghìn écu thực lợi chung thân hưởng sau khi cậu ấy
qua đời, nếu không dọn bữa sáng cho cậu ấy nhất thiết vào mười giờ sáng,
và bữa chiều vào đúng năm giờ. Thực đơn được làm cho cả năm, từng ngày
một, hầu tước chẳng phải cầu ước gì. Cậu ấy ăn dâu tây khi có dâu tây, và
con Maquereau[4] đầu tiên về đến Paris là dành cho cậu ấy. Chương trình
đã in sẵn, buổi sáng cậu ấy thuộc lòng bữa ăn chiều. Cũng thì, cậu ấy mặc,
quần áo đúng giờ đó, vẫn những quần áo ngoài đó, quần áo lót đó, bao giờ
cũng do tôi, cụ nghe chửa? Đặt ở nguyên chiếc ghế bành đó. Tôi lại phải
trông nom cho bao giờ cậu ấy cũng dùng nguyên một thứ khăn trải giường;
khi cần đến, nếu áo rơđanhgôt của cậu ấy rách, là nói ví dụ thế, thì tôi phải
thay chiếc khác mà không cần phải nói cho cậu ấy biết. Nếu tốt trời, tôi vào
và nói với cậu chủ: - ông đi chơi chứ, thưa ông? Cậu ấy trả lời có hay
không. Nếu cậu ấy có ý định đi chơi thì xe bao giờ cũng đóng ngựa sẵn;
người đánh xe nhất thiết ngồi chờ sẵn trên xe, tay cầm roi như cụ trông thấy
kia kìa. Tối đến ăn xong, một ngày cậu ấy đi Viện Ca kịch, ngày khác đi rạp
ý... À không, cậu ấy chưa đi rạp Ý Đại Lợi, mãi hôm qua tôi mới thuê được
lô ở đấy cho cậu ấy. Rồi đúng mười một giờ thì về ngủ. Trong ngày, những
khoảng thì giờ không làm gì thì cậu ấy xem sách, cậu ấy xem sách luôn, cụ
thấy không? Ý cậu ấy thế. Tôi được lệnh xem trước nhật báo phát hành để
mua những sách mới, để cho ngày nào sách ra là cậu ấy đã có ngay đặt trên
lò sưởi. Tôi được lệnh hàng giờ vào buồng cậu ấy để trông nom củi lửa, tất
cả, để cho cậu ấy không thiếu một thứ gì; cụ ạ, cậu ấy đưa tôi một quyển
sách nhỏ để học thuộc lòng tất cả mọi nhiệm vụ của tôi ghi trong đó, như
quyển giáo lý sơ giản vậy. Mùa hè, tôi phải kiếm hàng lô những đá để giữ
cho khí hậu bao giờ cũng mát nguyên như thế, và chỗ nào, lúc nào cũng
phải có hoa mới. Chả là cậu ấy giàu có mà! Mỗi ngày cậu ấy chi hàng nghìn
quan tiền ăn, cậu ấy có thể chơi ngông được lắm. Cậu bé tội nghiệp, đã khá
lâu cậu ấy bị thiếu cả những thú nhu yếu! Cậu ấy chẳng làm khổ ai, cậu ấy
hiền như củ từ ấy[5] chẳng bao giờ nói một lời, mà, lạ thật, im lặng hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.