MIẾNG DA LỪA - Trang 226

học trò nước da tươi thắm hồng hào, chân tay cứng cáp, mà cụ còn ghi nhớ.
Nếu ông lão cổ kính, người phê phán sáng suốt và bảo vệ mỹ cảm, đã đọc
huân tước Byron, thì ông ta đã tưởng trông thấy Manfred ở chỗ mà ông
muốn nhìn thấy Childe Harold[9].

- Chào cụ Porriquet, - Raphaël vừa chào giáo sư của mình vừa nắm chặt

những ngón tay giá lạnh của ông lão trong bàn tay nóng bỏng và nhớp nháp
của mình. - Cụ có mạnh khỏe không?

- Tôi ấy à, khỏe lắm, - ông lão đáp, cụ sợ hãi khi đụng vào bàn tay sốt

nóng đó. - Thế còn ông?

- Ồ? Tôi hy vọng giữ mình được khỏe mạnh.

- Chắc ông đang viết một tác phẩm xuất sắc nào đó?

- Không, - Raphaël đáp. - Exgi monumentum[10] cụ Porriquet ạ, tôi đã

hoàn thành một tác phẩm lớn, và tôi đã vĩnh biệt mãi mãi với khoa học. Bây
giờ tôi cũng không nhớ rõ bản thảo bỏ đâu nữa.

- Chắc văn chương phải thuần chính? - Giáo sư hỏi.

- Tôi hy vọng rằng ông không dùng ngôn ngừ man rợ của cái trường

phái mới họ tưởng làm được kỳ công khi phát hiện Ronsard[11].

- Cuốn sách của tôi là một tác phẩm thuần túy sinh lý học.

- Ồ! Hơn là thế, - giáo sư tiếp, - trong khoa học, văn phạm phải thích

ứng với yêu cầu của những phát minh. Tuy nhiên, cậu ạ, một bút pháp trong
sáng, nhịp nhàng lời văn của Massillon, của ông de Buffon, của Racine vĩ
đại[12] nghĩa là một bút pháp cổ điển không bao giờ làm hại cái gì hết. À
mà ông bạn ạ, - giáo sư ngừng lại rồi nói tiếp - tôi quên mất mục đích cuộc
đến thăm của tôi. Tôi đến là có chủ định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.