MIẾNG DA LỪA - Trang 229

Trong cái giọng nói những lời hầu như khó hiểu kia có biết bao tâm tình

khiến cho hai ông lão động lòng khóc, như người ta khóc khi nghe một điệu
lâm ly hát bằng một ngoại ngữ.

- Ông ấy bị động kinh đấy, - Porriquet khẽ nói.

- Tôi thừa nhận cụ là người phúc đức, cụ thân mến ạ, - Raphaël lại dịu

dàng nói tiếp, - xin cụ tha lỗi cho tôi. Bệnh tật là một tai nạn, lòng vô nhân
đạo sẽ là một thói xấu. Thôi bây giờ cụ để cho tôi yên, - anh nói thêm. -
Ngày mai hay ngày kia, có thể ngay chiều nay, cụ sẽ được bổ dụng, vì đảng
đối kháng đã thắng đảng vận động[15]. Xin vĩnh biệt.

Ông lão rút lui, trong lòng kinh khủng và lo lắng về tình trạng tinh thần

của Valentin. Cảnh vừa qua đối với cụ có cái gì là dị thường. Cụ ngờ vực cả
bản thân mình và tự vấn như vừa mới bừng tỉnh khỏi một ác mộng.

- Bác Jonathas hãy nghe tôi, - chàng trai nói với người lão bộc, - Bác

nên hiểu rõ nhiệm vụ tôi đã giao cho bác.

- Vâng, thưa hầu tước.

- Tôi như một kẻ bị gạt ra ngoài quy luật thông thường.

- Vâng, thưa hầu tước.

- Tất cả mọi lạc thú ở đời đùa giỡn quanh giường chết của tôi và nhảy

múa như những người đàn bà đẹp trước mắt tôi; nếu tôi gọi chúng thì tôi
chết. Cái chết luôn luôn đe dọa! Bác phải là một bức hàng rào giữa thiên hạ
và tôi.

- Vâng, thưa hầu tước, - Người lão bộc vừa nói vừa lau những giọt mồ

hôi lã chã trên vầng trán nhăn nheo. - Nhưng nếu ông không muốn nhìn đàn
bà đẹp, thì tối nay ông làm thế nào ở rạp Ý Đại Lợi? Một gia đình người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.