MIẾNG DA LỪA - Trang 236

mặt cũng cử động như vậy; hai bộ mặt, linh hoạt vì chung một ý nghĩ, thế là
đối diện với nhau:

- Pauline!

- Ông Raphaël !

Cả hai người cũng sửng sờ, họ im lặng nhìn nhau một lúc, Raphaël thấy

Pauline ăn mặc giản dị mà thanh nhã. Qua làn áo sa trinh khiết che nửa thân
trên, con mắt tinh ý có thể nhận ra màu da trắng như hoa huệ và đoán được
những hình hài mà một người đàn bà phải ngưỡng mộ. Rồi vẫn là sự khiêm
tốn đoan trinh của nàng, cái trong trắng thần tiên của nàng, phong độ duyên
dáng của nàng. Cánh tay áo nàng để lộ ra toàn thân nàng đang run rẩy phập
phồng như trái tim nàng hồi hộp.

- Chao! Ngày mai mời ông tới, - nàng nói, - tới khách sạn Saint-Quentin

lấy lại những giấy má của ông. Đúng trưa tôi có mặt ở đó. Ông đúng hẹn
nhé.

Nàng vội vã đứng lên và biến mất. Raphaël muốn đi theo Pauline lại sợ

làm nàng mang tiếng, anh ở lại, nhìn Foedora, thấy nàng thật xấu; nhưng,
không thể hiểu một lời nhạc nào, thấy trong phòng ngạt thở, lòng chán ngấy
anh bỏ ra về.

- Jonathas - Anh bảo người lão bộc khi nằm vào giường - bác cho tôi

nửa giọt Laudanum[26] lên một miếng đường, và đến mai đúng mười hai
giờ kém hai mươi hãy gọi tôi dậy.

- Ta muốn được Pauline yêu, - hôm sau anh vừa la lên vừa nhìn tấm bùa

với một nỗi lo sợ khôn tả. Miếng da vẫn y nguyên, dường như nó mất sức
co lại rồi, điều chắc chắn là nó không có hiệu quả với một ước muốn đã
được thỏa mãn sẵn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.