MIẾNG DA LỪA - Trang 238

chiếc áo vải chúc bâu nõn; nhưng kiểu may áo, đôi găng, chiếc mũ, chiếc
khăn quàng, tất cả, ném lơ đãng trên giường, tỏ ra cả một cảnh giàu có.

- Kìa ông đã tới! - Nàng quay đầu lại kêu lên và đứng dậy với một cử

động vui mừng ngây thơ.

Raphaël tới ngồi bên cạnh nàng, mặt đỏ lên, hổ thẹn, sung sướng; anh

nhìn nàng mà không nói gì cả.

- Tại sao ông lại bỏ chúng tôi mà đi? - Nàng nói tiếp, cúi nhìn xuống khi

mặt nàng đỏ lên. - Bây giờ ông ra sao?

- Chao! Pauline ạ, tôi đã, tôi vẫn đang khổ sở lắm.

- Đấy mà? - Nàng động lòng kêu lên. - Hôm qua thấy ông ăn mặc lịch sự

tôi đã đoán biết cảnh ông, giàu có bề ngoài, nhưng thật sự vẫn như xưa, hử,
ông Raphaël ?

Raphaël không giữ được mấy giọt nước mắt chảy ra, anh kêu lên:

Pauline ơi! Tôi... - Anh không nói hết, mắt long lanh niềm yêu đương, và
lòng tràn ngập trong vẻ nhìn.

- Chao ơi! Anh ấy yêu tôi, - Pauline la lên.

Raphaël chỉ gật đầu vì nghẹn ngào không thể nói được một lời. Thấy

vậy, cô gái cầm lấy tay anh, siết chặt và nói với anh, dở cười dở khóc thổn
thức: - Chúng ta giàu có giàu có sung sướng, giàu có. Pauline của anh giàu
rồi. Nhưng hôm nay em lại quá nghèo. Đã biết bao lần em bảo là em sẽ đem
hết của cải trên đời để trả cái lời này: anh ấy yêu tôi. Chao, anh Raphaël của
em? Em có bạc triệu. Anh ưa sang trọng, anh sẽ được hài lòng; nhưng anh
cũng phải ưa trái tim em, biết bao thương mến anh trong trái tim này! Anh
không biết à? Cha em đã về. Em là một cô gái kế thừa giàu có. Mẹ em và
ông cụ cho em được hoàn toàn làm chủ cuộc đời của em; em được tự do,
anh biết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.