MIẾNG DA LỪA - Trang 242

- Em nói lên được thì sung sướng lắm, - Raphaël kêu lên. - Nhưng anh,

lòng anh se lại. Anh muốn khóc, mà không được. Em đừng rụt tay ra.
Dường như anh sẽ suốt cả đời ngồi ngắm em như thế này, sung sướng thỏa
lòng.

- Chao! Anh nhắc lại đi cho em nghe, người tình của em.

- Mà lời nói có nghĩa gì,- Valentin nói tiếp và để rơi một giọt nước mắt

nóng hổi xuống bàn tay Pauline - Sau này, anh sẽ cố gắng nói với em mối
tình của anh, còn bây giờ thì anh chỉ có thể cảm thấy nó thôi...

- Chao! - Nàng kêu lên, - tâm hồn cao thượng này, thiên tài trác tuyệt

này, trái tim mà em thấu hiểu này, tất cả thuộc về em, cũng như em thuộc về
anh.

- Mãi mãi, vưu vật của tôi ạ - Raphaël giọng cảm động nói. - Em sẽ là

vợ anh, phúc thần của anh, bao giờ thấy mặt em anh cũng thấy tiêu tan mọi
ưu phiền, tâm hồn tươi mát; lúc này đây, nụ cười thiên thần của em, có thể
nói, làm cho anh thành trong sạch. Anh tưởng như bắt đầu một cuộc đời
mới. Cái dĩ vãng tàn ác và những điên rồ ảo não của anh dường như chỉ còn
là những cơn ác mộng. Gần em, anh thành trong trắng. Anh cảm thấy bầu
không khí hạnh phúc. Chao! Em cứ ở đó mãi mãi, - anh vừa nói thêm vừa
ghì chặt nàng vào lòng anh đang hồi hộp một cách thành kính.

- Cái chết đến lúc nào mặc ý, - Pauline phấn khích kêu lên, - Ta đã sống

rồi.

Sung sướng thay ai đoán được niềm hân hoan của họ, người ấy hẳn đã

qua cảnh đó!

- Chao! Raphaël của em, - Pauline nới, sau hàng giờ im lặng - em muốn

từ nay về sau chẳng ai được vào trong gian gác xép thân yêu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.