MIẾNG DA LỪA - Trang 248

- Chao! Còn cha tôi, cha tôi? - Nàng nói.

- Bây giờ anh dẫn em về, vì anh muốn xa em càng ít càng hay, - Valentin

kêu lên.

- Anh dễ thương quá, em không dám đề nghị với anh...

- Em chẳng là cuộc sống của anh sao?

Thật là nhạt nhẽo nếu cứ ghi đầy đủ hết những trò chuyện yêu đương dễ

mến ấy mà chỉ có giọng nói, vẻ nhìn, một cử chỉ khôn tả là có giá trị mà
thôi. Valentin dẫn Pauline đến tận nhà, và trở về lòng tràn đầy vui sướng
như con người có thể cảm thấy và mong được ở trần gian này. Khi anh ngồi
xuống chiếc ghế bành, bên cạnh lửa, nghĩ đến sự thực hiện, đột ngột và
hoàn toàn mọi ước vọng của anh, thì một ý nghĩ giá lạnh xuyên qua lòng
anh như một mũi dao găm xuyên qua ngực anh nhìn miếng Da lừa, nó đã co
lại một ít. Anh văng ra cái lời rủa tục tằn tiếng Pháp, mà chẳng phải giả dối
gượng nhẹ như nữ linh mục xứ Andouillettes[1], ngả đầu ra ghế và ngồi
ngay đờ, mắt dán vào một chiếc móc màn mà chẳng nhìn thấy nó.

- Trời già! - anh thét lên, - Sao hết thảy mọi ước nguyện của tôi, hết

thảy? Pauline tội nghiệp! Anh lấy một chiếc com pa, đo xem cả buổi sớm
đã làm mất của anh bao nhiêu tuổi đời. Ta không còn sống đến hai tháng
nữa, anh nói. - Mồ hôi lạnh toát ra, anh bỗng tuân theo một cơn điên cuồng
khó tả, nắm lấy miếng Da lừa mà kêu lên: - Ta ngu xuẩn quá! Anh bước ra
ngoài, chạy qua các khu vườn và quăng tấm bùa xuống một đáy giếng. -
Mặc xác, - anh nói. - Xéo cho hết những điều ngu ngốc ấy!

Thế là Raphaël để mình trôi theo hạnh phúc yêu đương và sống thắm

thiết với Pauline, nàng không quan niệm được sự từ chối trong tình yêu.
Ngày cưới của họ, bị hoãn lại vì những trở ngại chẳng hay gì mà kể lại,
định vào đầu tháng Ba. Họ thử thách nhau, không nghi ngờ bản thân mình,
và hạnh phúc đã bày ra tất cả sức mạnh niềm yêu thương của họ, chưa bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.