MIẾNG DA LỪA - Trang 252

- Tại sao anh lại rỏ nước mắt? - Nàng nói - Để em uống nó đi.

- Chao! Pauline, Pauline, em yêu anh quá lắm.

- Anh có chuyện gì lạ xảy ra thế anh, anh Raphaël? Anh nói thật đi, rồi

em cũng sẽ biết điều bí mật của anh. Anh đưa em cái này, - Nàng vừa nói và
cầm miếng Da lừa.

- Mày là đao phủ của tao. - Chàng trai thét lên và nhìn tấm bùa một cách

kinh khủng.

- Giọng anh khác đi quá! - Pauline đáp và để rơi cái vật tượng trưng số

mệnh tai ác.

- Em có yêu anh không? - Anh lại nói.

- Có chứ, em yêu anh, còn phải hỏi ư?

- Thế thì, em để cho anh yên, em đi đi!

Cô bé tội nghiệp đi ra.

- Sao? - Raphaël la lên khi chỉ còn một mình - ở một thế kỷ ánh sáng mà

chúng ta đã biết kim cương là những tinh thể của chất carbon, trong một
thời đại mà mọi cái đều được giải thích, mà cảnh sát đưa một Chúa cứu thế
mới ra tòa và đệ trình những phép màu của hắn lên Viện Hàn lâm khoa học,
ở thời buổi mà chúng ta chỉ còn tin ở chữ ký của những quản lý văn khế, có
lẽ nào ta! Ta lại tin ở một thứ Mané, Thekel, Pharès ấy[7]. Không, đã có
Trời. Ta không nghĩ rằng Đấng tối cao có thể vui lòng mà hành hạ một nhân
vật lương thiện. Hãy đi tìm các nhà bác học. Chẳng mấy lúc anh tới giữa
khu Chợ rượu, nơi tập hợp các loại thùng rộng lớn, và khu Kho Salpêtrière,
chủng viện to lớn của bệnh say, trước mặt một cái đầm nhỏ ở đó nô giỡn
những con vịt đặc biệt vì thuộc những giống hiếm hoi, và màu lông óng ánh
của chúng giống những kính màu ở nhà thờ, lấp loáng dưới ánh mặt trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.