MIẾNG DA LỪA - Trang 271

- Của cái chết.

- Anh làm em đau khổ, - nàng đáp. - Có một số ý kiến mà bọn đàn bà

khốn khổ chúng em không dám nghĩ tới, nó giết chúng em. Phải chăng đó
là sức mạnh của tình yêu hay là thiếu can đảm? Em chẳng biết. Em không
sợ chết, - nàng cười nói tiếp. - Chết với anh, buổi sáng mai, cùng nhau chết,
trong cái hôn cuối cùng, đó là một hạnh phúc. Em tưởng như em còn sống
hơn trăm năm nữa. Tuổi đời đáng kể gì nếu trong một đêm, trong một tiếng
đồng hồ, chúng ta đã tận hưởng cả cuộc đời yên vui và ân ái?

- Em có lý, trời mượn cái miệng xinh đẹp của em để nói đó. Cho anh

hôn nó, và chúng ta sẽ chết, - Raphaël nói.

- Vậy thì chúng ta sẽ chết, - nàng cười đáp.

Vào khoảng chín giờ sáng, ánh ngày lọt qua các khe cửa chớp; nhạt đi vì

những diềm mousseline, nó vẫn đủ sáng để nhận ra những màu sắc phong
phú của những tấm thảm và những đồ đạc óng mượt trong căn phòng đôi
tình nhân nằm ngủ. Một số đồ thếp vàng lóng lánh. Một tia nắng ngừng lại
trên một chiếc mền bằng nhung mao mềm mại mà những nô rỡn ái ân đã
hất xuống đất. Treo trên một đài gương lớn, chiếc áo dài của Pauline nổi lên
như một hiện hình mung lung. Đôi giày xinh xắn để cách xa giường. Một
con họa mi đến đậu trên bệ cửa sổ, những tiếng hót liên hồi của nó, tiếng
cánh nó bỗng xòa ra đập để bay đi làm Raphaël tỉnh dậy... - Nếu mà chết, -
anh nói để kết thúc niềm suy nghĩ bắt đầu từ trong giấc mơ - thì cơ cấu của
ta, cả cái bộ máy bằng xương bằng thịt này do ý chí ta vận dụng, và nó tạo
ta thành một cá thể con người phải có một vết thương rõ ràng. Các thầy
thuốc phải biết những triệu chứng của sinh lực bị hủy hoại, và phải cho ta
biết rằng ta khỏe hay ốm.

Chú thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.