MIẾNG DA LỪA - Trang 296

chắc ở sức mình, anh chờ cuộc chiến đấu ở nhà mình, mà không cắn sủa vô
ích. Vào quãng buổi tối sắp tàn, anh đi dạo trong phòng đánh bạc, đi từ cửa
vào buồng này sang cửa phòng bi-a, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn những gã
thanh niên đang đánh bi-a. Đi được vài vòng, anh nghe thấy họ nói đến tên
anh. Tuy họ nói nhỏ, Raphaël cũng dễ đoán được rằng họ đang tranh luận
về anh, và cuối cùng anh nghe được mấy lời nói to.

- Cậu ấy à?

- Ừ tớ!

- Tớ thách cậu đấy!

- Đánh cuộc này?

- Chà? Hắn sẽ nhận đấy.

Đang lúc Valentin, tò mò muốn biết họ đánh cuộc về cái gì, dừng lại

chăm chú nghe cuộc trò chuyện, thì một chàng thanh niên lớn và khỏe, mặt
mũi dễ coi, nhưng con mắt nhìn thẳng và ngạo nghễ của những kẻ ỷ vào
một sức mạnh vật chất nào đó, ở bàn bi-a bước ra và hướng về anh: - Thưa
ông, - hắn nói giọng bình tĩnh, - tôi tự nhận nhiệm vụ báo cho ông biết một
điều mà hình như ông không biết: ở đây mọi người đặc biệt là tôi không ưa
cái mặt ông và con người ông; ông lịch sự quá nên không thể khép mình
vào lợi ích chung, và tôi mong rằng ông đừng tới Câu lạc bộ nữa.

- Thưa ông, cái lối đùa đó, thịnh hành trong nhiều trại lính thời Đế

chính, ngày nay đã trở thành lố bịch rồi, - Raphaël lạnh lùng đáp.

- Tôi không đùa đâu, - chàng trai lại nói, - tôi xin nhắc ông: sức khỏe

ông rất bị thương tổn vì ông ở lại đây: nóng bức, ánh đèn, không khí phòng
khách, đông người, tác động đến bệnh tật của ông.

- Ông đã theo y học ở đâu đấy? - Raphaël hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.